Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 13 - Chương 5: Chúc mừng châu chủ đạt được truyền thừa

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:30:39
Lượt xem: 1,828

Chuyện thừa kế Ngọc Long huyết đều do châu chủ đời trước truyền lại cho châu chủ đời kế tiếp, trong lúc làm sẽ sử dụng bí thuật, có huyết mạch truyền thừa nên không quá gian nan.

Nhưng mẫu thân ta đã qua đời, bây giờ chỉ còn có hai vị trưởng lão giúp ta tiếp nhận Ngọc Long huyết, nỗi đau đớn có thể sánh ngang với Vãn Nhĩ Nhĩ khi bị lấy Ngọc Long huyết.

Trong hồ đổ đầy nước linh dược, ta bèn ngâm mình trong đó, tóc dài nổi trên mặt nước.

Hai vị trưởng lão giúp ta mở kinh mạch, rút Ngọc Long huyết từ các nơi khác tụ vào trong tim, đây chẳng qua chỉ là màn mở đầu, ta đã sớm không chịu nổi tra tấn bẻ gãy kinh mạch kia nữa, trong cung đều là tiếng la hét thảm thiết của ta.

Đến khi truyền Ngọc Long huyết vào mới là bước quan trọng.

Ngọc Long huyết bắt đầu phát huy tác dụng, thay ta bài trừ tạp chất trong máu, loại bỏ từng chút một, đau đớn như bị gọt xương.

Ta chìm xuống đáy ao, m.á.u đen chảy ra hòa vào trong nước.

Ta đã từng là người nhịn đau rất giỏi, bây giờ lại cảm thấy sống không bằng chết.

Ta không có sức để la hét nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn sóng nước di chuyển.

Thì ra, thay m.á.u đau đến như vậy.

Tạ Như Tịch nói hắn từng dùng m.á.u của Vãn Nhĩ Nhĩ để loại bỏ ma khí, lại tự đoạn trăm mạch, bây giờ, ta mới chỉ nếm trải một phần mà đã không thể chịu nổi.

Không hiểu sao khi kể lại hắn lại bình thản như thế?

Ta bắt đầu tự hỏi về Tạ Như Tịch.

Trong Thiên Diệp Trấn, hắn đã từng trải qua một quá khứ tuyệt vọng, mẹ ruột hắn vì hắn mà chết.

Hắn ở mộ kiếm trong Phù Lăng Tông, dùng kiếm ý đối kháng với ma khí, từ trước đến giờ đều căm hận thân phận bán ma của mình.

Hắn chạy ngược chạy xuôi vì Tiên Minh, một mình trấn giữ ma xuyên, không nguyện nhập ma khiến cho gân mạch đứt đoạn.

Cuối cùng, bị vây khốn ở Tru Ma Đài, chịu người người chửi rủa.

Cả đời Tạ Như Tịch hình như chưa được ai bảo vệ.

Lúc này, ta lại mong hắn thật sự thích Vãn Nhĩ Nhĩ, ít nhất cũng có một đóa hoa nghênh xuân nở trong cuộc đời đầy gió tuyết của hắn.

Không biết qua bao lâu, đau đớn chợt giảm bớt, sức mạnh tinh khiết ẩn chứa ngàn năm qua trong Ngọc Long huyết chạy trong cơ thể ta, những vết thương trên người dần khép lại, linh khí trong người vô cùng dồi dào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-13-chuong-5-chuc-mung-chau-chu-dat-duoc-truyen-thua.html.]

Ngọc Long huyết hòa chung với thần huyết trên trán ta.

Giờ phút này, ta chính thức trở thành châu chủ đời tiếp theo, được truyền thừa toàn bộ mọi thứ, bao gồm tu vi, thuật pháp, bí văn…

Vãn Nhĩ Nhĩ dù sao cũng không phải là huyết mạch của Long Thần, nàng ta chiếm được nhiều chỗ tốt nhờ Ngọc Long huyết nhưng lại không thể lấy được truyền thừa.

Nước trong ao đã được thay mới, rải thêm cánh hoa.

Ta tắm lại lần nữa, bước ra khỏi ao, tỳ nữ khoác lên áo bào màu vàng cho ta.

Ta bỗng có cảm giác rất khác.

Hình như Lý Ngư Châu chính là một phần trên cơ thể ta.

Cảnh giới linh lực của ta tăng lên rất lớn, nếu đám Đại Quân của ma tộc gặp ta bây giờ thì chắc chắn sẽ quay đầu chạy.

Hai vị trưởng lão Xuân Thu hành lễ với ta: “Chúc mừng châu chủ đạt được truyền thừa.”

Ta đi chân trần, bước qua thành ao bằng bạch ngọc, ngắm nhìn dáng vẻ của mình trong gương, giữa trán có một ấn ký màu vàng, tay áo theo gió tung bay, đã có dáng vẻ mà một nữ quân nên có.

Sống lại nhiều năm, ta hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Kiếp trước, ta vốn cho rằng Tạ Như Tịch là Kiếm Quân, vô cùng phong quang, lại không hề biết trên lưng hắn gánh trọng trách, ghét bỏ thân phận bán ma của mình.

Bây giờ nghĩ lại, hình như chuyện hắn vì Vãn Nhĩ Nhĩ mà nhập ma cũng có ẩn tình khác.

Tạ Như Tịch từng nói, thúc phụ hắn cổ vũ hắn nhập ma ở trong mộng, như vậy thì, chuyện Tạ Như Tịch nhập ma ở cả hai kiếp đều liên quan tới thúc phụ hắn.

Thúc phụ của hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Thiên địa dị tượng, Linh Hải của Lý Ngư Châu cũng không ngoại lệ, giữa trời nắng chói chang cũng có tuyết rơi, tuyết rơi trên mặt biển nhìn rất đẹp.

Nơi này chưa bao giờ có tuyết rơi, chẳng trách châu dân vui mừng ra ngoài chơi đùa như vậy.

Ta đưa tay bắt vài bông tuyết, Dung cô đứng sau an ủi ta: “Châu chủ cực khổ rồi.”

Ta chợt cảm thấy khó chịu, quay đầu khẽ hỏi: “Vậy hắn có đau không?”

Dung cô ngẩn người, không hiểu rõ ý của ta, nhưng ta đã nhanh chóng quay đầu đi, tuyết lớn dần lên.

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...