Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 12 - Chương 6.1: Xin lỗi hắn
Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:26:33
Lượt xem: 444
Ta tìm trong Tàng Thư Các của Tiên Minh cả ngày cả đêm, ta dùng thần hồn đi tìm sách cũng vô cùng mỏi mệt, thấy chỉ còn một giá sách nhỏ chưa xem, ta vốn không ôm hy vọng gì lớn lao…
Nhưng ta chợt dừng lại, quyển sách bên cạnh ta vô cùng cũ nát, nhưng ta vừa nhìn thấy có hai chữ “Quan Sơn” hơi mờ mờ.
“Quan Sơn, nơi lưu lại từ thời thượng cổ, cách Bất Chu Sơn gần trăm dặm về phía tây.”
Quan Sơn lại ở ngay bên cạnh Bất Chu Sơn?
Ta vất vả đi tìm tin tức về Quan Sơn không được, vậy mà lại tìm thấy tin tức ở nơi đây.
Ta rời khỏi Tàng Thư Các, đi dọc theo hành lang, nghe thấy có tiếng la hét ầm ĩ truyền đến.
Ta đưa mắt nhìn, trên đất trống có đệ tử Tiên Minh đang vui đùa, dùng chân đá một người vào trong đầm nước.
Người kia đã sớm không buộc tóc đuôi ngựa nữa, mỗi khi cử động lại có tiếng xích sắt vang lên.
Một đệ tử căm ghét nói: “Kiếm Quân, ngươi không ở trong phòng nhốt thú quét dọn, chạy xa như vậy tới đây làm gì?”
Kiếm Quân bây giờ đã là một từ xấu, người kia vì bị đóng Tiêu Hồn Đinh và bị xích sắt trói buộc nên hành động vô cùng chậm chạp, bị người trêu đùa cũng không lộ ra biểu cảm gì, chỉ trèo lên trên, nhưng dáng vẻ này càng khiến cho người ta tức giận hơn, rất muốn giày vò hắn.
Đệ tử Tiên Minh định đạp vào vai Tạ Như Tịch, lại bị một chuôi kiếm ngăn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-12-chuong-6-1-xin-loi-han.html.]
Sau khi đánh một trận ở Lý Ngư Châu, ta đã quen thuộc việc rút kiếm lau máu, hành động cũng thô bạo hơn rất nhiều.
Ta kéo tóc của hắn ta, ấn hắn ta tới trước mặt Tạ Như Tịch, nửa cái đầu tên kia cũng thấm trong nước bẩn.
Ta lạnh lùng nói: “Xin lỗi hắn.”
Ta quay đầu, thấy bạn bè tên kia đang định lén rời đi: “Các ngươi cũng thế.”
Đệ tử kia còn định giãy giụa, nhưng không cách nào giãy được, đành cắn răng nói: “Xin lỗi!”
Thấy ta vẫn không buông tay, đám người kia cũng chỉ có thể liên tục nói xin lỗi, ta mới thỏa mãn buông ra.
Sắc mặt đệ tử kia trắng bệch, hắn ta nhìn ta và Tạ Như Tịch một phen, sau đó quay đầu chạy đi.
Chỉ còn lại ta và Tạ Như Tịch.
Chín mươi tám Tiêu Hồn Đinh, ngày đêm tra tấn thần hồn, Tạ Như Tịch gầy đi rất nhiều, xương sống lưng cũng cong như Như Tịch kiếm.
Rất lâu ta chưa nhìn thấy hắn, cũng chưa từng thấy hắn rơi vào cảnh khó xử như vậy.
Ta chỉ có thể dựa vào ánh mắt hắn mới có thể nhận ra hắn là Kiếm Quân.
Bình luận
64 bình luận
-
-
Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng
-
cảm ơn bồ nhiều nha moah moahhh
-
-
"Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺
-
Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?
-
cái đoạn Tạ bị lôi lên hành hình đọc tức ghê, ức muốn khóc luôn á
-
-
Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu
-
Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây
-
Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~
-
mê nhò tui cũng thích mấy chi tiết nhỏ 🥺🥺
-
-
Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt
-
A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy
-
truyện hay, diễn biến hơi nhanh
-
cảm ơn bồ nhaa
-
tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu
Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời