Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 11 - Chương 3.2: Thật sự rất đáng thương

Cập nhật lúc: 2024-07-04 16:29:01
Lượt xem: 923

Bàn tay nắm chuôi kiếm của ta siết chặt.

Chẳng trách mấy ngày nay đều không thấy Tạ Như Tịch, hóa ra là một mình hắn phải trấn thủ ma xuyên.

Ta hỏi: “Hắn sẽ sống sót chứ?”

Mạnh minh chủ không trực tiếp trả lời vấn đề của ta, chỉ cười nói: “Bước vào cửa Tiên Minh thì đã sớm không để ý đến sống c.h.ế.t rồi. Bây giờ bên Bất Chu Sơn cũng đang ngập tràn ma khí, không ai dò xét được tình hình ở đó. Triều Châu, hay là ngươi giúp ta đi một chuyến, hỏi các đệ tử Tiên Minh trông giữ ở biên giới Bất Chu Sơn xem sao.”

Ta gật đầu đồng ý.

Khi ngồi lên thuyền phượng, ta còn hơi mơ hồ, trên thuyền đầy linh dược, lúc thuyền cất cánh, ta nghe thấy phía dưới vang lên tiếng hoan hô, hiển nhiên tin kết giới được gia cố đã khiến người trong Cửu Vực cảm thấy hưng phấn, dường như có thể trông thấy ánh sáng của chiến thắng.

Không ai biết rằng, ở ma xuyên có một thiếu niên đơn độc trấn thủ.

Thuyền Huyền Phượng lướt đi trong mây mù, cúi đầu xuống sẽ nhìn thấy một nơi đen nghịt, đó là mây đen do ma khí tụ lại, không ai nhìn thấy tình huống bên trong.

Đó chính là Bất Chu Sơn.

Người của Tiên Minh bao vây Bất Chu Sơn từ xa, tạo thành một vòng tròn, chỉ cần yêu ma trốn ra sẽ bị bọn họ mai phục.

Ta đoán ma xuyên rung chuyển, yêu ma chạy trốn ra ngoài nhất định không ít, nhưng ta thấy đệ tử Tiên Minh vô cùng nhàn rỗi, cả thuyền linh dược này cũng chẳng có chỗ dùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-11-chuong-3-2-that-su-rat-dang-thuong.html.]

Ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc, là phật tử Vô Tiễn.

Nàng ấy yên lặng ngồi xuống, nói với ta: “Ta thủ trong này ba ngày, lúc đầu ma khí ngập trời, tiếng gào thét thảm thiết của yêu ma luôn truyền sang bên này, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy yêu ma nào chạy ra.”

Ta nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, trong vòng trăm dặm quanh Bất Chu Sơn không có lấy một ngọn cỏ, vô cùng tĩnh mịch.

Đệ tử Tiên Minh ngồi trên sườn núi nói chuyện: “Kiếm Quân vào ma xuyên rồi, lần này vong hồn dưới kiếm hắn sẽ càng nhiều. Hắn vốn chẳng có căn cơ gì, tất cả đều dựa vào thanh kiếm kia mới tung hoành được ở tu chân giới. Trong hai năm qua, không biết tay hắn đã dính m.á.u của bao nhiêu người, quyền cao chức trọng nhưng thanh danh lại thối nát.”

Đệ tử kia cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua cũng chỉ là một thanh kiếm của Tiên Minh thì thôi, kiếm gãy thì gãy, có gì đáng tiếc? Bên trên vừa truyền tin xuống, bảo chúng ta phái người vào trong đó thăm dò xem hắn sống hay chết, hừ, không chừng bên trong còn đầy yêu ma đó, chúng ta vào chẳng phải là đi chịu c.h.ế.t sao?”

Ta đứng dậy, đi đến phía sau hắn ta, chậm rãi giơ chân lên đạp hắn ta một cái, lạnh lùng nói: “Không có Tạ Như Tịch ở bên trong ngăn cản, ngươi đã sớm c.h.ế.t rồi, nào còn mạng mà ngồi đây nói bóng nói gió?”

Hắn ta lăn xuống sườn núi, xấu hổ ngậm miệng lại.

Vô Tiễn gọi ta một tiếng: “Triều Châu.”

Ta dừng trước mặt nàng ấy, nàng ấy đưa cho ta Ngọc Phật Tháp, là linh khí bản mệnh của nàng ấy. Nàng ấy lộ ra nét mặt từ bi, đưa mắt nhìn ta: “Cho ngươi mượn, ta đoán ngươi muốn đi vào Bất Chu Sơn. Ta có thể cảm nhận được, sinh linh bên trong không nhiều, không có gì nguy hiểm, chỉ là phải cẩn thận với ma khí.”

Ta ngồi xuống, nhìn Vô Tiễn, nhận lấy Ngọc Phật Tháp trong tay nàng ấy, khẽ nói: “Phải, ta định đi vào trong đó, lần trước hắn đã giúp Lý Ngư Châu một lần, nếu không nhờ hắn thì vảy dịch của Lý Ngư Châu sẽ c.h.ế.t rất nhiều người.”

Ta suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Ta cũng cảm thấy, một mình hắn phải gánh vác thiên hạ, c.h.ế.t rồi cũng không có ai nhặt xác, thật sự rất đáng thương.”

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...