Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 10 - Chương 1: Ta muốn nhìn thấy nữ tử ta thích một lần

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:07:54
Lượt xem: 1,327

Tạ Như Tịch giúp ta băng bó đơn giản, sau đó, hắn thay ta gọi một con nai trắng sáu sừng, từ trước đến giờ hắn vẫn là người ít nói, sau khi đặt ta lên lưng con nai, hắn cũng không nói thêm lời nào.

Nai trắng sáu sừng quen thuộc địa hình, nó dùng con đường nhanh nhất, đưa ta đến đích một cách an toàn.

Chuông vàng đặt ở đích, lấy được nó là có thể thoát khỏi di chỉ.

Nhưng mọi chuyện luôn có biến cố, khi ta đặt tay lên chuông vàng, có một bàn tay cùng đặt lên chuông.

Ánh sáng màu đen hiện lên, ta và người kia cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Không chỉ ta ngơ ngác, mà các vị tông chủ cũng ngẩn người, dù sao đây cũng là chuyện rất hiếm khi xảy ra.

Chưa bao giờ có hai người cùng đoạt giải nhất trong thi đấu tiên môn.

So với dáng vẻ ung dung của Vãn Nhĩ Nhĩ, trông ta có vẻ hơi chật vật, trên đùi còn đang rớm máu, hơi khó chịu co chân lên.

Tông chủ Côn Luân Hư kinh ngạc nói: “Lần này có hai người đoạt giải nhất, nhưng từ trước đến giờ chưa có tình huống như vậy, có điều, việc này chứng tỏ tu chân giới sóng sau xô sóng trước. Nhưng vốn không có đạo lý cả hai người cùng đoạt giải nhất, thi đấu chỉ chọn ra một người mà thôi. Hay là hai người lại so tài với nhau thêm một trận nữa để quyết định thắng bại?”

Ta và Vãn Nhĩ Nhĩ cùng gật đầu.

Sau khi di chỉ thượng cổ đóng lại, các đệ tử cũng đi ra ngoài, có người bị thương, có người tìm thấy kỳ ngộ, nhưng tin đồn cũng bắt đầu tràn ra ngoài, việc địa cung có ma tu xâm nhập không cách nào che giấu được, không chỉ các đệ tử mà các vị tông chủ ở đây cũng nhíu chặt mày lại.

Minh chủ Tiên Minh đưa ra quyết định: “Những đệ tử đầu tiên bóp nát vòng ngọc nói đã gặp phải ma tu, các vị ở đây cũng nhìn thấy lớp bảo vệ chặt chẽ của Tiên Minh rồi đó, trong di chỉ cũng chỉ là một huyễn thuật để khảo nghiệm tâm trí mà thôi. Bây giờ đi tìm thử xem, chắc chắn sẽ không thấy chút ma khí nào.”

Ta khẽ nhếch môi, lý do giả tạo này ta nghe không lọt tai chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-10-chuong-1-ta-muon-nhin-thay-nu-tu-ta-thich-mot-lan.html.]

Không tìm thấy ma khí bởi vì nó đã bị kiếm khí của ta và Triều Long c.h.é.m sạch rồi.

Nghĩ đến kiếp trước, Hạ Từ Thanh qua đời trong tay ma tu, lại bị mang danh là c.h.ế.t bệnh, ta cảm thấy vô cùng hoang đường.

Ta lo lắng cho vết thương của Hạ Từ Thanh, hôm sau tỉnh dậy, ta cố lết chiếc chân què đi thăm hắn ta.

Nhưng hắn ta lại không chịu gặp ta, chỉ đồng ý nói chuyện với ta cách một cánh cửa.

Bên ngoài sương trắng dày đặc, có thể lờ mờ nhìn thấy những đỉnh núi mờ sương.

Hạ Từ Thanh cách ta một cánh cửa, khẽ cười nói: “Từ nhỏ ta đã dính huyết chú, dược sư bảo ta bức độc lên trên mắt, chỉ có thể dùng thần thức để nhìn ngắm thế gian, thỉnh thoảng cũng sẽ phát bệnh, vô cùng đau đớn. Thực ra ta không phải là người mù bẩm sinh, ngươi đừng sợ.”

Ta còn lâu mới sợ.

“Dược sư khuyên ta nên sớm từ bỏ đôi mắt này, lúc trước ta chỉ nghĩ, ta muốn nhìn thấy nữ tử ta thích một lần, cho nên bướng bỉnh không nghe lời bọn họ. Bây giờ trải qua kiếp nạn này, ta quyết định bế quan chữa trị.”

Bóng của ta hắt vào trên giấy dán cửa sổ, đầu ngón tay của người bên trong khẽ chạm lên cái bóng của ta.

Ta đau lòng thay cho Hạ Từ Thanh, nhẹ giọng an ủi hắn ta: “Cho dù ngươi chưa kịp gặp người trong lòng đã bị mù, nhưng ngươi đừng lo, khi nào gặp được nàng thì nhớ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi nhìn dáng vẻ của nàng rồi về kể lại cho ngươi nghe.”

Ta nghe thấy Hạ Từ Thanh cười thành tiếng, giống như mây mờ trăng tỏ, khẽ mắng ta một câu: “Đồ ngốc.”

“Triều Châu, ngươi đừng tới tìm ta, nếu ta chữa khỏi thì ta sẽ tự tìm đến ngươi. Nếu mãi mà ta vẫn chưa đến thì ngươi hãy coi như chưa từng gặp ta…”

Ta cố nén khổ sở, tuyết ở Côn Luân Hư rơi mãi không ngừng, bàn tay đặt trên song cửa của ta cũng cứng lại, một lúc lâu sau ta mới đáp lại: “Được.”

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...