Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 1 - Chương 5.1: Ta chờ ngày đó

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:33:30
Lượt xem: 834

Phù Lăng Tông có Nam, Bắc Huyền Đường.

Nam Huyền Đường quản các loại hình phạt, Bắc Huyền Đường chủ nhiều năm trước đã mất tích, mọi việc đều do Ngọc Dĩ chân nhân thay mặt xử lý, nhiệm vụ chủ yếu là khen thưởng, giao các loại nhiệm vụ, hướng dẫn luyện tập…

Ta đứng trong Bắc Huyền Đường, ngửa đầu nhìn bảng nhiệm vụ không ngừng biến ảo trước mặt, độ khó tăng lên từ trắng đến tím.

Ta bỗng thấy một nhiệm vụ màu trắng có chút quen mắt, hiện lên chữ Thiên Diệp Trấn, đang định đưa tay chạm vào thì phía sau lại có tiếng nói.

“Đệ tử thân truyền của chưởng môn, thiếu chủ Triều Châu thiên chi kiêu nữ của chúng ta lại nhận nhiệm vụ màu trắng cấp thấp này sao? Chậc chậc, nếu ta là ngươi thì sẽ cảm thấy rất mất mặt, trở về Lý Ngư Châu đi thì hơn!”

Tay của ta dừng lại, nhiệm vụ màu trắng kia lập tức chìm vào trong biển nhiệm vụ, khó tìm lại được.

Ta thu tay, quay đầu nhìn người đang bị đám tùy tùng bao lấy kia.

Hắn ta cài trâm vấn tóc, ngũ quan sắc sảo, là con trai duy nhất của Ngọc Dĩ chân nhân, Ân Chu.

Hắn ta tu luyện dưới trướng của Ngọc Dĩ, đáng tiếc là tư chất bình thường, có nỗ lực, nhưng tóm lại vẫn không thể lọt vào mắt xanh của cha hắn ta.

Ân Chu khoanh tay nhìn ta, khóe môi nhếch lên: “Ngày thường nhìn ngươi cao ngạo như thế, ta còn tưởng ngươi lợi hại cỡ nào, giờ mới biết tin đồn toàn là giả dối, một con nhóc mới nhập môn cũng có thể đánh cho ngươi thua thảm, thực sự là lãng phí tài nguyên của môn phái.”

Mấy tên tùy tùng của hắn ta nhanh chóng phụ họa: “Ân Chu sư huynh nói rất đúng, vì chuyện này mà những môn phái tu chân khác không ngừng cười nhạo chúng ta, xấu hổ muốn chết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-1-chuong-5-1-ta-cho-ngay-do.html.]

Ta cụp mắt xuống, muốn rời đi, nhưng khi đi ngang qua Ân Chu lại bị hắn túm lấy cổ tay, bàn tay hắn ta ướt át lạnh lẽo.

Hắn ta nói: “Mới thế đã định chạy trốn rồi à?”

Dựa theo tính cách vốn có của ta, quả thực ta không thể chịu nổi sự ấm ức này, nhưng trong môn phái cấm các đệ tử đánh nhau, cho nên cứ như vậy, ta đành phải gánh cái danh kiêu ngạo ngang ngược.

Các đệ tử xung quanh cũng bị thu hút, xoay đầu nhìn chúng ta.

Ta nhìn bàn tay của hắn, khẽ nâng cằm lên: “Dựa theo môn quy, ngươi phải gọi ta một tiếng Triều Châu sư tỷ.”

Ân Chu thiên phú bình thường, mặc dù sinh ra ở Phù Lăng Tông, lại phải dựa theo môn quy, gọi ta một tiếng sư tỷ khiến hắn ta rất bất mãn.

Quả nhiên, hắn ta dùng lực mạnh hơn: “Ngươi…”

Tay ta khẽ run lên, túm vào yếu huyệt trên tay hắn ta, hắn ta bị đau, lập tức buông tay ta ra.

Ta dùng khăn lau sạch cổ tay, bình tĩnh nói: “Ân Chu, rảnh quá không có gì làm thì tu luyện cho tốt đi, đỡ mất công nhiều năm như thế vẫn chỉ bằng một đứa trẻ con, giậm chân tại Luyện Khí kỳ.”

Đám đệ tử vây xem cũng cười rộ lên, Ân Chu ngẩng đầu, đáy mắt lộ vẻ u ám, cũng cười phá lên: “Triều Châu, ngươi sẽ không đắc ý được lâu đâu!”

Ta đưa mắt nhìn hắn ta mấy giây, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Ta chờ ngày đó.”

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...