Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 1 - Chương 4.3: Sư tỷ, có phải tỷ vẫn giận ta không
Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:27:45
Lượt xem: 421
Ta che lồng ngực, cảm giác lạnh lẽo và đau đớn như chuyển thành hận ý.
Thực ra, ta ái mộ hắn lâu như vậy, cũng từng thỉnh giáo hắn, muốn hắn dạy kiếm pháp cho ta, nhưng hắn lại đánh giá ta và Ngọc Long kiếm một lượt, rồi nói với ta một câu, bảo ta không nên luyện kiếm.
Bây giờ, nhìn thấy cảnh này, ta mới biết, thì ra không phải hắn không biết dạy người khác luyện kiếm, chỉ đáng tiếc ta không phải là Vãn Nhĩ Nhĩ mà thôi.
Ta thở dài, mỗi con Ngọc Chỉ Điệp chỉ có thể dùng một lần, bây giờ nó chẳng khác gì tờ giấy lộn.
Ta xoay người định rời đi, nhưng Vãn Nhĩ Nhĩ lại lên tiếng gọi ta, hai gò má nàng ta ửng hồng, giọng điệu có vẻ hơi gượng gạo: “Triều Châu sư tỷ, ta chỉ thỉnh giáo kiếm pháp của Tạ Như Tịch thôi, tỷ đừng hiểu lầm.”
Ta kiên nhẫn nghe hết, lại thấy Tạ Như Tịch bỏ con Ngọc Chỉ Điệp kia vào ống tay áo, cúi người trêu chọc một con thỏ trắng nõn, béo tròn.
Con thỏ này là lúc trước ta xuống núi nhặt được, sau đó nuôi nó ở chỗ Tạ Như Tịch.
Mặc dù hắn đối xử với ta khá xa cách, nhưng hắn cũng nuôi con thỏ không tệ lắm, ta thường mượn cớ tới thăm thỏ để đi tìm hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-1-chuong-4-3-su-ty-co-phai-ty-van-gian-ta-khong.html.]
Sau khi Tạ Như Tịch nhập ma trở về, con thỏ ngốc này không hề biết chạy trốn, nó còn dựng thẳng tai, cọ đầu vào chân hắn làm nũng, cuối cùng bị hắn một kiếm xiên chết.
Nhìn thấy cảnh như vậy, ta thà rằng đem nó xào lăn từ sớm, như vậy thì nó cũng không phải chịu những đau đớn phía sau kia…
Ta vòng qua làn hơi nước kia, đi đến trước mặt Tạ Như Tịch, đôi mắt u tối của hắn nhìn thẳng vào ta, nhưng lại không nói lời nào.
Ta không nhìn hắn, chỉ cúi người ôm lấy con thỏ, khẽ nói: “Kiếm Quân đến Phù Lăng Sơn để lĩnh hội kiếm ý, thỏ của ta quấy rầy ngươi cũng khá lâu rồi, hôm nay trả lại cho ta đi.”
Tạ Như Tịch còn chưa lên tiếng, Vãn Nhĩ Nhĩ đã đáp thay hắn: “Thì ra là thỏ của sư tỷ, ta vừa thấy con thỏ béo này, chỉ lẩm bẩm không biết hương vị thế nào mà đã bị Tạ Như Tịch dùng kiếm đuổi đánh một hồi đó…”
Vãn Nhĩ Nhĩ lại do dự nói tiếp: “Sư tỷ, có phải tỷ vẫn giận ta không? Hôm đó ở Đăng Vân Đài ta không hề cố ý đánh tỷ nặng như thế… Ta biết tỷ rất lợi hại nên mới dùng toàn lực mà thôi.”
Ta liếc nhìn nàng ta, mặt Vãn Nhĩ Nhĩ rất thành khẩn, đôi mắt hạnh luôn long lanh như hồ nước mùa thu.
Bình luận
64 bình luận
-
-
Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng
-
cảm ơn bồ nhiều nha moah moahhh
-
-
"Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺
-
Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?
-
cái đoạn Tạ bị lôi lên hành hình đọc tức ghê, ức muốn khóc luôn á
-
-
Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu
-
Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây
-
Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~
-
mê nhò tui cũng thích mấy chi tiết nhỏ 🥺🥺
-
-
Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt
-
A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy
-
truyện hay, diễn biến hơi nhanh
-
cảm ơn bồ nhaa
-
tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu
Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời