Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trở về - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-29 18:05:31
Lượt xem: 1,600

4.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Nếu anh không mua, tôi...” Tôi có thể bán cho người khác.

 

Nhưng tôi còn chưa nói xong, bên ngoài bỗng nhiên giông sét, ánh sáng cắt ngang màn đêm, ngay sau đó tiếng sấm vang trời, đinh tai nhức óc.

 

Cùng lúc đó, đèn ở cửa ra vào và phòng khách trong nháy mắt vụt tắt.

 

Mất điện rồi!

 

Tôi cảm thấy căng thẳng, theo bản năng túm lấy tay áo Tạ Tử Sanh. Bên ngoài gió càng lớn, gió thổi ào ào đập vào cửa sổ thủy tinh, như là vô số cô hồn dã quỷ đang đập vào cửa sổ.

 

Thật tối, trước mắt tôi có chút choáng váng, cổ họng vì sợ hãi mà căng thẳng, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra mấy từ: “Cứu... Cứu tôi...”

 

Nhưng cuối cùng tôi cũng không bắt được tay áo Tạ Tử Sanh. Điện thoại vang lên, hắn vội vàng đưa lưng về phía tôi ấn nghe, phất tay tôi ra.

 

Diệp Nhiên đang khóc nức nở: “Sét đánh, em rất sợ. Tử Sanh, anh từng nói sau này sẽ không để em đối mặt một mình, bây giờ em nói, em rất cần anh.”

 

Tôi đã đứng không vững, sấm sét vang dội gợi lên nỗi sợ hãi sâu nhất trong trí nhớ của tôi, chỉ có thể vịn tường mới không đến mức xụi lơ.

 

Tạ Tử Sanh căn bản không nhận ra sự khác thường của tôi, hắn lập tức mở cửa bước đi.

 

Đưa tôi... Đưa tôi theo với.

 

Tôi muốn theo sau, lại nghe được Tạ Tử Sanh không kiên nhẫn nói: “Em giả vờ cái gì? Em mà cũng sợ tối à? Nếu không phải là em, Nhiên Nhiên làm sao có thể...”

 

Hắn bỗng nhiên ngậm miệng, không quản tôi nữa, đi nhanh hơn.

 

Cửa mở ra không đóng lại, đung đưa theo gió, gió thổi mưa ướt cả người. Bốn phía tối tăm, chỉ có những tia chớp xẹt qua màn mưa mới mang tới một chút ánh sáng.

 

Không thấy Tạ Tử Sanh, chỉ còn lại một mình tôi. Giống như lại trở về cái đêm ba năm trước đưa tay không thấy được năm ngón kia.

 

Trời quá tối, quá ồn, tôi chạy, nước chảy vào mũi - thật ngột ngạt, tôi không thể thở được! Phổi sắp nổ, tim cũng đập thật mạnh. Đau, đau quá!

 

Không chịu nỗi nữa, tôi quỳ thụp trên mặt đất, vị tanh ngọt tràn lên cổ họng. A... Từng ngụm m.á.u nóng từ khóe miệng tràn ra, trôi qua cằm nhỏ tích tích trên sàn nhà.

 

“Thẩm Hân Di, tôi ở đây, cô đừng sợ, đều đã qua, cô như vậy sẽ c.h.ế.t đấy.” Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng gọi của Mạt Mạt: “Đừng ngủ, tôi ở cùng cô, đây không phải là ba năm trước, cô cũng không phải chỉ có một mình.”

 

Giọng nói của cô ấy khiến tôi dần dần tìm lại được thần trí. Nhưng thân thể vẫn rất khó chịu, chân tay và cơ thể đau muốn chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-btdw/2.html.]

 

“Cám ơn, tôi tốt hơn nhiều rồi.” Tôi khó khăn ngồi dậy, một bàn tay dính đầy máu, tự giễu nói: “Tôi thật yếu đuối, thế mà lại sợ thành như thế này.”

 

Mạt Mạt trầm ngâm một lát, an ủi: “Ba năm trước cô c.h.ế.t trong một đêm mưa như vậy, sợ cũng là bình thường.”

 

Đúng vậy, ba năm trước tôi đã c.h.ế.t trong một đêm mưa như thế này. Cũng là vì sấm sét, cũng là Tạ Tử Sanh bỏ mặc tôi. Chết lặng lẽ không một tiếng động. Nếu như không phải Mạt Mạt xuất hiện, hiện giờ tôi cũng chỉ là một bộ xương khô, kẹt ở đống đá bên trong bãi sông, không ai phát hiện.

 

5.

 

Tạ Tử Sanh nợ tôi cái mạng này, dù sao cũng phải lấy lại.

 

Tỉnh lại, mùi nước khử trùng tràn đầy xoang mũi. Sao tôi lại ở bệnh viện? Chần chừ ngồi dậy. Tôi mơ hồ nhớ rõ tối hôm qua sau khi hộc m.á.u mí mắt nặng trĩu, tôi hôn mê bất tỉnh.

 

“Tỉnh rồi?”

 

Cửa phòng bệnh không biết bị đẩy ra lúc nào. Tôi nghe tiếng ngẩng đầu, người tới là dì Lưu, bảo mẫu trong nhà. Dì đặt bình nước nóng lên tủ bên cạnh giường bệnh, thuận tiện rót cho tôi một ly nước: “Tôi đến nhà cô thiếu chút nữa bị hù chết, trên người cô, trên mặt đất toàn là máu.”

 

Bà ấy nói lúc ấy rất sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện. Bước đầu kiểm tra ra thân thể không có vấn đề gì, tôi vô cớ bị hôn mê mà thôi. Bác sĩ còn lấy m.á.u xét nghiệm cho tôi.

 

Tôi nhận lấy cốc nước, cảm ơn dì Lưu, muốn gửi cho bà ấy một bao lì xì lớn.

 

“Điện thoại của cậu Tạ cũng không gọi được, cô có muốn báo bình an không?”

 

Tôi lắc đầu, thật sự không có gì để nói với hắn.

 

Ai biết được hết lần này tới lần khác lại tôi và hắn lại oan gia ngõ hẹp. Lúc tôi và dì Lưu đi lấy phiếu kiểm tra m.á.u cho tôi, tình cờ nhìn thấy Tạ Tử Sanh và Diệp Nhiên.

 

Diệp Nhiên tay trái quấn băng gạc, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đẫm lệ: “Tử Sanh, đừng nóng giận, được không? Em chỉ muốn làm bát mì cho anh.”

 

Tạ Tử Sanh hừ một tiếng: “Thẩm Hân Di sẽ làm cho anh, đỡ mất công em.”

 

Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng thần sắc lo lắng không ai giấu được. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Diệp Nhiên, dường như sợ cô ta lại biến mất. Thế cho nên tôi ở phía sau hai người bọn họ hai mét, hắn cũng không phát hiện.

 

6.

 

Thấy hắn thật sự có chút đáng ghét, ngược lại dì Lưu nhận ra hắn, lúc này bà ấy kêu lên: “Cậu Tạ, cậu Tạ, cậu tới tìm cô Thẩm sao?”

 

Tôi muốn ngăn cản nhưng đã muộn, Tạ Tử Sanh và Diệp Nhiên đồng loạt quay đầu lại. Nhưng dì Lưu tuyệt đối không ngờ, lúc Tạ Tử Sanh đi tới, câu đầu tiên không phải quan tâm thân thể của tôi, cũng không phải cười chào hỏi, mà là: “Thẩm Hân Di, em rảnh rỗi quá nhỉ, còn theo dõi anh?”

 

Loading...