Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trở Thành Nhân Viên Sở Thú - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-05 14:53:27
Lượt xem: 1,569

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là một người rất xui xẻo.

Kỳ thi lớn nhỏ đều thất bại, đồ đạc thì cứ tự nhiên mất tích, mỗi khi gió thổi mưa rơi là cái ô lại bị hỏng, thậm chí đi trên đường bằng phẳng cũng có thể ngã sõng soài.

Khó khăn lắm mới được một tay săn ngôi sao phát hiện nhờ vào duy nhất một điểm mạnh là ngoại hình ưa nhìn, nhưng sau ba tháng không mấy nổi bật, ông chủ đi kiểm tra thấy tôi không vừa mắt, liền nhanh chóng sa thải tôi.

Tôi: "..."

Hồ sơ xin việc gửi đi đều như chìm đáy biển, tôi đã quen với chuyện này nên đi tìm một thầy bói nổi tiếng trên mạng để xin một quẻ.

“Lại đến xem bói à?” Thầy bói là người quen cũ của tôi, cũng đã quen với việc này nên giảm giá cho tôi.

Tôi: “Lần này tôi lại bị sa thải, tôi muốn biết tôi có thể tìm được việc ở đâu.”

Thầy bói tỏ vẻ rất đồng cảm, rồi gieo một quẻ cho tôi.

“Ồ, quẻ này khác lạ lắm, nói là cô đã đến lúc vận may bắt đầu, sẽ gặp quý nhân, từ đây phất lên như diều gặp gió.”

Tinh thần tôi bừng sáng: “Thật sao?”

Mặc dù đã xui xẻo nhiều năm, nhưng tôi vẫn giữ thói quen mua vé số hàng ngày. Tôi nghĩ: Biết đâu một ngày nào đó, vận may sẽ đến với tôi.

“Thật đấy,” thầy bói khẳng định, “Tôi tính ra rồi, cơ hội của cô nằm ở phía nam. Cô nên đi về hướng nam để tìm việc.”

Tôi nhìn vào bản đồ thành phố.

Phía nam toàn là núi, nơi có thể tìm việc duy nhất là một vườn thú mới mở được một năm ở thành phố Nam.

Vườn thú thì vườn thú, chuyên ngành đại học của tôi vừa vặn liên quan đến lĩnh vực này.

Quá trình ứng tuyển diễn ra suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng, người phỏng vấn rất nhiệt tình, quyết định ngay tại chỗ nhận tôi vào làm.

Anh ta nói: "Giám đốc vườn thú đã xem qua hồ sơ của cô, cảm thấy cô là nhân tài hiếm có, giám đốc đã quyết định nhất định phải giữ cô lại!"

“Thật sao?” Tôi ngạc nhiên và quyết định phải báo đáp lòng tri ân của giám đốc, “Tôi nhất định sẽ cố gắng!”

Vì vậy, sau một khóa đào tạo ngắn, tôi chính thức trở thành một người chăm sóc động vật.

— Và có thể nghe hiểu tiếng nói của động vật.

Nhân viên trong vườn thú thành phố Nam không nhiều lắm, có lẽ vì mới khai trương không lâu, nhưng lượng khách lại khá đông, vì khuôn viên đẹp, cơ sở vật chất tốt, và có nhiều loài động vật đa dạng.

Ngày đầu tiên đi làm, khi tôi nghe thấy tiếng hổ nói một cách tội nghiệp rằng "Tôi đói" thì suýt nữa đã sặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-thanh-nhan-vien-so-thu/chuong-1.html.]

Xung quanh không có ai, con hổ gào lên với tôi qua hàng rào sắt, cảnh tượng này thật sự rất đáng sợ.

Nhưng tôi vốn là người phản ứng chậm, khuôn mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, nỗi sợ hãi cũng không thể hiện ra ngoài.

Trước khi kịp cảm thấy sợ, tôi đã nhìn chằm chằm vào con hổ một lúc lâu, cuối cùng xác định rằng mình không nghe nhầm, nó thực sự đang nói "Tôi đói lắm rồi."

… Nhưng vừa nãy không phải mới cho ăn sao?

Vì vậy, khi tan làm, tôi bèn dũng cảm đề xuất ý kiến với quản lý: “Quản lý, tôi nghĩ… khẩu phần ăn hơi ít, có vẻ như Phi Phi ăn không đủ no?”

Phi Phi là tên của con hổ, nó còn trẻ, tôi đoán nó có thể vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nên mới ăn không no.

Quản lý ngạc nhiên: “Thật sao?”

Sau đó, dưới ánh mắt bối rối của tôi, quản lý đã gọi một cuộc điện thoại, vừa nói vừa mở miệng: “Giám đốc, nhân viên chăm sóc mới nói rằng Phi Phi có vẻ như ăn không đủ no.”

Tôi: "?"

Sao lại kinh động đến giám đốc rồi? Mới vào làm mà đã thắc mắc về công việc, liệu tôi có làm giám đốc không vui không?

Tôi chợt thấy trước mắt tối sầm lại, chưa kịp cảm thấy đau lòng, thì quản lý đã gật đầu liên tục và đưa điện thoại cho tôi.

Tôi run rẩy nhận lấy điện thoại: "Chào giám đốc..."

Thật ra, từ khi nhận việc đến giờ, tôi chưa từng gặp giám đốc, đồng nghiệp chỉ nói rằng anh ấy đang đi công tác.

Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia rất trẻ, cũng rất dễ nghe: "Chào em, là Tiểu Ôn phải không? Em nói Phi Phi ăn không đủ no?"

"Đúng vậy," tôi ngập ngừng một chút.

"Mỗi lần tôi đi ngang qua, nó đều kêu lên với tôi... Nhưng tôi nghĩ nó không phải muốn ăn tôi, chỉ là nó đói thôi."

"Em nghe thấy sao?"

Tôi không để ý đến sự kỳ lạ trong câu hỏi này, thành thật trả lời: "Vâng."

"Không cần lo lắng," giọng nói trẻ trung, trong trẻo vẫn rất dịu dàng, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, lại nói ra một câu vô cùng lạnh lùng, "Khẩu phần ăn không sai, nó cố ý diễn cho em xem đấy."

Tôi: "Hả?"

Giám đốc nói ngắn gọn: "Nó bị heo nhập."

Tôi: "???"

Loading...