TRỞ LẠI NĂM THÁNG BỐ TÔI LÀ HỌC SINH GIỎI - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:40:50
Lượt xem: 1,377

Tôi vô thức nhìn vào đầu ngón tay của Cố Dương.

 

Ở ngón trỏ và ngón giữa đều có vết thương nhỏ.

 

Chú ấy từng sống ở nhà tôi vài ngày, tôi biết chú ấy là một cậu ấm mười ngón tay không chạm nước.

 

Có cần cố gắng đến mức này không?

 

Tôi học nấu ăn mười năm cũng chưa thể đạt đến cảnh giới này.

 

Cố Dương cũng không ngại để tôi nhìn vào vết thương của mình.

 

Chú nghiêm túc nói với tôi, "Giang Hoan, nếu em đồng ý ở bên anh, anh sẽ học nấu tất cả những món ăn em thích, được không?"

 

Tôi rất cảm động, nhưng cuối cùng vẫn phải từ chối.

 

Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì thì bố tôi đã từ chối trước, "Ông đây không đồng ý cho con ch.ó lợn này vặt cây cải trắng nhà ông."

 

Cố Dương, "Giang Hoài, đừng đùa nữa! Cậu không phải là bố ruột của cô ấy, không thể quyết định cuộc đời cô ấy."

 

Bố tôi nắm chặt tay.

 

Nhưng bố còn chưa kịp nói gì thì mẹ tôi đã đến.

 

Bà cười lớn rồi nói, "Cậu Cố, anh mù à? Anh không thấy Giang Hoài và Giang Hoan giống nhau như đúc à? Hai người họ chính là bố con ruột đấy."

 

"Hì hì, tối nay tôi sẽ cùng Giang Hoài tạo em bé, sớm sinh con nhóc này ra."

 

Đằng sau mẹ tôi là ông chủ của nhà nghỉ này.

 

Ông ấy bị những tên tay sai mẹ tôi mang đến khống chế.

 

18

Ba người chúng tôi và hai vợ chồng ông chủ nhà nghỉ bị b ắ t đến mỏ than nhà họ Nhiếp.

 

Bây giờ mới là tờ mờ sáng, những người công nhân đang làm việc một cách vô hồn dưới ánh trăng nhàn nhạt. Họ gầy gò, ánh mắt trống rỗng, sự xuất hiện của chúng tôi không khiến họ tò mò chút nào.

 

Một công nhân lớn tuổi không đứng vững, ngã xuống đất, ông ta ôm bụng, bò quỳ trước mặt người quản lý, "Đói quá! Cầu xin anh, cho tôi ăn một chút gì đó được không!? Hai ngày nay tôi chưa được ăn gì cả." 

 

Quản lý quất cho người công nhân lớn tuổi một roi, "Lão già này, c  h  ế  t đói đi!" 

 

Ông công nhân lớn tuổi không đủ sức kêu lên một tiếng nào nữa, hai mắt nhắm chặt, ngã xuống đất, không còn động đậy nữa.

 

Cố Dương nghiến chặt răng, định lao tới thì bị bố tôi giữ tay lại, khẽ lắc đầu với chú.

 

Mẹ tôi bước đến, nắm cằm bố tôi, "Giang Hoài, mặc dù kiếp trước tôi ngủ với anh chán chê rồi, nhưng cũng rất lâu rồi chưa được nếm lại mùi vị của anh, tôi thèm quá."

 

"Những tên ngốc này đã bị bỏ đói rất lâu rồi, nếu anh không chịu ngủ với tôi, tôi sẽ chặt Giang Hoan ra làm thức ăn cho bọn chúng." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-lai-nam-thang-bo-toi-la-hoc-sinh-gioi/chuong-8.html.]

 

Những công nhân đói lả nghe thấy lời mẹ tôi nói, họ lập tức dừng tay và nhìn về phía tôi.

 

Bố tôi nghiến răng, "Nhiếp Tán, cô vẫn độc ác như xưa!" 

 

Mẹ tôi không hề tức giận: "Không độc ác thì làm sao có được anh!!" 

 

"Tôi đã nói rồi, hai bố con các người đừng mong thoát khỏi tôi!" 

 

Tôi lớn tiếng nói: "Nhiếp Tán, bà đang phạm pháp đấy! Mau thả chúng tôi ra!" 

 

"Còn cả Cố Dương nữa! Anh ấy là con trai của thị trưởng Cố đấy!" 

 

"Bố cô nhìn thấy bố tôi cũng phải cụp cái đuôi xuống. Nhiếp Tán, nếu cô biết điều, mau thả chúng tôi ra, chuyện hôm nay, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra." Cố Dương lạnh lùng nói.

 

Những lời này chọc mẹ tôi tức giận, từ trước đến nay bà ta luôn cho mình là nữ hoàng, ghét nhất là bị người khác lấy gia thế ra đè ép mình.

 

Bà ta buông bố tôi ra, giơ tay định tát Cố Dương.

 

Cố Dương nhanh chóng né tránh, nhếch môi cười, "Bà đ i ê n, cô gái tôi thích còn đang ở đây, đừng đ á n h mặt tôi, ưm!" 

 

Cố Dương kêu lên một tiếng đau đớn, anh bị tên tay sai đ ấ m một phát vào bụng, sắc mặt anh lập tức tái nhợt.

 

Mẹ tôi thô lỗ nhổ một bãi nước bọt xuống rồi nói, "Cố Dương, tất cả đều là do bố anh, chỉ vì lão già đó nói tôi bị b ệ n h t â m t h ầ n nên tôi mới bị n h ố t lâu như vậy!"

 

"Hừ, kiếp trước anh giả đ i ê n giả k h ù n g, lẻn vào nhà máy than này cứu mấy tên ngốc này ra, khiến bố tôi vào t ù."

 

"Bây giờ tôi sẽ g  i  ế  t anh trước, để mấy tên ngốc này ă n t h ị t anh, ha ha ha ha."

 

Bà cười một cách đ i ê n c u ồ n g. 

 

Mặc dù bề ngoài mới chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi, nhưng bên trong bà ta là một kẻ tội ác tày trời, coi thường pháp luật.

 

Ở trong nhà máy than đen tối này, bà ta hoàn toàn bộc lộ bản tính t à n b ạ o của mình.

 

Bà ta giật lấy chiếc roi từ trong tay quản lý, quất về phía Cố Dương.

 

19

Ngay lúc đó, tên tay chân bên cạnh mẹ tôi đ á mạnh vào bụng bà, c ư ớ p lấy chiếc roi trên tay bà.

 

Mẹ tôi ôm bụng, quỳ xuống đất, hét lên, "Mày mù à mà dám đ á tao!"

 

Tôi, bố tôi và Cố Dương đều được thả ra. 

 

Tôi nhìn xuống mẹ tôi, "Nhiếp Tán, bà thật n g u n g ố c."

 

Những tên tay chân đó và cả cặp vợ chồng chủ nhà nghỉ đều là c ả n h s á t cải trang.

 

Bình luận

6 bình luận

Loading...