TRỞ LẠI NĂM THÁNG BỐ TÔI LÀ HỌC SINH GIỎI - Chương 10 - Góc nhìn của bố

Cập nhật lúc: 2024-07-03 00:00:23
Lượt xem: 769

22

 

Tôi tên là Giang Hoài, là một người xuyên nhanh, đi đi lại lại giữa vô số thế giới nhỏ để làm nhiệm vụ.

 

Khi tôi ôm ả đàn bà cặn bã Nhiếp Tán n h ả y l ầ u, linh hồn của tôi vẫn chưa rời khỏi ngay lập tức mà đi đến bên cạnh Giang Hoan.

 

Giang Hoan là con gái tôi trong thế giới nhỏ này.

 

Đây là lần đầu tiên tôi làm bố, lại còn là bố đơn thân.

 

Tôi nhìn con gái nhỏ do chính tay mình nuôi lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé trắng bệch, đôi mắt đen láy ngây dại nhìn xuống cửa sổ sát đất, trái tim tôi nhói lên từng cơn.

 

Con bé từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện.

 

Tôi đã quen với cuộc sống trong bóng tối, nhưng bé con nhỏ mềm mại lại giống như một chú cún dẫn đường, con bé luôn theo sát bên cạnh tôi, sợ tôi bị ngã.

 

Dù bản thân bước đi còn không vững, nhưng khi ngã xuống, con bé lại cố nín khóc, quay sang an ủi tôi, "Bố ơi, con không sao đâu."

 

Con bé rất nghe lời tôi.

 

Tôi dặn con cố gắng sống tốt, đừng nhìn xuống.

 

Con bé nghe lời, không nhìn vào t h i t h ể t a n n á t của tôi, điều chỉnh tâm trạng rồi đi thi đại học.

 

Kết quả thi đại học của con bé rất tốt, như thể cái c  h  ế  t của tôi không hề ảnh hưởng đến con bé.

 

Đáng lẽ ra tôi có thể yên tâm rời đi, nhưng khi nhìn thấy con bé vô tình bị d.a.o cứa vào tay mà vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào vết thương ấy, tôi quyết định không rời đi nữa.

 

Tôi ở bên con bé mười năm.

 

Nhìn con bé thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, nhìn con bé cố gắng hoàn thành xuất sắc việc học tập, nhìn con bé trải qua vài mối tình không đi đến đâu…

 

Con bé như một con robot được lập trình sẵn.

 

Tôi dặn con phải sống tốt, con bé cũng nghe lời "sống tốt" cho tôi xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-lai-nam-thang-bo-toi-la-hoc-sinh-gioi/chuong-10-goc-nhin-cua-bo.html.]

 

Rất nhiều đêm, con bé khóc lóc gọi bố.

 

Cái c  h  ế  t của tôi khiến con bé chìm trong cảm giác tội lỗi.

 

Con bé mắc chứng t r ầ m c ả m nặng, phải tìm đến b á c s ĩ tâm lý, nhưng vẫn không có tác dụng gì.

 

Đã có rất nhiều lần con bé đứng trên sân thượng lẩm bẩm, "Nếu con nhảy xuống, bố sẽ không tha thứ cho con."

 

"Con đã hứa với bố sẽ sống thật tốt."

 

"Bố yêu con như vậy, sao con có thể không nghe lời bố được chứ?"

 

Nhưng con bé thật sự không chịu nổi nữa.

 

Sau khi cứu được một đứa trẻ con suýt bị ô tô đ â m phải, con bé c  h  ế  t dưới bánh xe đó, cuối cùng cũng được giải thoát.

 

Vì vậy, tôi đã thỏa thuận với hệ thống.

 

Tôi dùng hết tất cả điểm tích lũy của mình, đổi lấy một cơ hội được ở bên con bé.

 

Ngày tôi đi thi đại học, tôi thấy con bé đứng bên đường, mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt.

 

Khi Nhiếp Tán lao về phía con bé, con bé ngất xỉu trong vòng tay tôi.

 

Tôi nghe con bé lẩm bẩm gọi bố.

 

Tôi ôm con bé thật chặt.

 

Kiếp này, tôi sẽ cố gắng cho con bé một cuộc sống hạnh phúc nhất.

 

Dù cái giá phải trả là phải ở lại thế giới này mãi mãi.

 

-Hết-

 

Bình luận

6 bình luận

Loading...