Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trò cười - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-18 21:33:39
Lượt xem: 2,506

nhật của dì Trì không tổ chức lớn, cũng không có người ngoài, chỉ có vài người thân thích.

Cho nên sự xuất hiện của tôi cũng có chút kỳ quái.

Tôi sửng sốt một chút, nhưng là dì Trì nhìn thấy tôi cũng rất vui vẻ, ngồi bên cạnh bà ấy đều là nữ quyến nhà họ Trì, dì, mợ của Trì Nghiễn Châu... đều những người rất quen thuộc.

Dì Trì lại vẫy tay gọi tôi qua, bảo tôi ngồi xuống bên cạnh.

Tôi dừng một chút, không muốn làm người không thể xuống đài trong hoàn cảnh này, cho nên vẫn duy trì nụ cười, đi qua, ngồi ở bên cạnh dì Trì.

Tôi không thấy Lâm Yên Tri.

Dì Trì nắm tay tôi, cẩn thận đánh giá tôi, không biết vì sao, ánh mắt ươn ướt, giọng nói của dì cảm khái: “Đứa nhỏ này là dì nhìn lớn lên, hôm nay càng ngày càng xinh đẹp, ưu tú.”

Những người xung quanh phụ họa theo lời dì Trì, nhìn tôi khen ngợi.

Dì Trì nghe người xung quanh khen ngợi lại cười rộ lên, giọng điệu hoài niệm, nói: “Lần đầu tiên dì nhìn thấy con là năm con 5 tuổi, bố mẹ con đưa con chuyển đến ở sát  vách nhà dì, con mặc váy bồng màu hồng nhạt, cười ngọt ngào bị mẹ kéo tới tặng quà gặp mặt hàng xóm, lúc ấy dì đã nghĩ, sao dì không sinh con gái nhỉ.”

Trong hoàn cảnh này không cần tôi nói gì, chỉ cần giữ im lặng, mỉm cười khi thích hợp là được.

Trì Nghiễn Châu và Lâm Yên Tri trở về vào giờ ăn cơm. Có lẽ Trì Nghiễn Châu biết tôi ở đây, nên thấy mặt không quá kinh ngạc, còn nhìn tôi gật gật đầu, ngược lại Lâm Yên Tri bên cạnh hắn, thấy mặt tôi sắc mặt liền lại trắng bệch, thất hồn lạc phách.

Cô ấy miễn cưỡng cười, chào dì Trì: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”

Dì Trì ngẩng đầu nhìn Lâm Yên Tri, như là không nghe thấy, sắc mặt lạnh như băng, một câu trả lời cũng không có.

Bà ấy chỉ nắm tay tôi, dắt tôi đi đến bàn ăn, nói: “Con ngoan, đến ngồi cùng dì đi.”

Đến nước này, cho dù có ngốc hơn nữa, tôi cũng nhìn ra không thích hợp.

Loại xấu hổ này lúc ăn cơm đạt tới đỉnh cao, bởi vì bày ra trước mặt tôi đều là món tôi từng rất thích ăn, dì Trì vừa giới thiệu vừa đau lòng: “Đứa nhỏ này, ở bên ngoài chắc ăn uống rất khổ, trông gầy đi nhiều. Con nếm thử món canh yến này đi, khi còn bé con thích ăn nhất, mỗi lần Nghiễn Châu chọc giận con, lấy món này dỗ con là được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-cuoi/7.html.]

“Chị Quyên ở phòng bếp biết là làm cho con, bốn năm ngày trước đã bắt đầu ngâm tổ yến rồi, mau nếm thử xem có phải mùi vị trước kia không.”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Choang”, lúc dì Trì đang nói, một tiếng ồn ào từ đối diện truyền đến, tôi ngẩng đầu nhìn qua, không biết có phải không yên lòng và khẩn trương hay không, Lâm Yên Tri làm đổ chén đĩa của mình.

Bên cạnh có người giúp việc muốn tiến lên thu dọn, nhưng không biết Lâm Yên Tri nghĩ như thế nào, cô ấy từ chối người giúp việc bên cạnh, tự mình rút khăn giấy định ngồi xổm trên mặt đất thu dọn, trong miệng còn có chút bối rối xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi...”

Trì Nghiễn Châu giơ tay giữ chặt cô ấy trước mặt mọi người ngồi xổm xuống, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Lâm Yên Tri, nói: “Đủ rồi, cô nhìn xem mình trông như thế nào.”

Hắn nghiêng đầu dặn dò người giúp việc bên cạnh: “Chị Linh, chị dọn dẹp đi.”

Có lẽ dì Trì bị chọc tức, thở gấp, tôi nghe thấy giọng của dì: “Mất mặt xấu hổ, mất mặt xấu hổ, may mà đều là người nhà, đóng cửa không ai thấy.”

Bà ấy nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi: “Vãn Mặc, con xem, con xem.”

Có lẽ bà ấy tức đến choáng váng, trước mặt Lâm Yên Tri một chút che giấu cũng không khách khí nói: “Nếu lúc trước Nghiễn Châu cưới con, sao còn có thể có những chuyện này.”

Bà ấy che n.g.ự.c mình, có lẽ là bị tức đến đau tim, kéo tay tôi nói không lựa lời: “Vãn Mặc, Vãn Mặc, dì nhớ trước kia con rất thích Nghiễn Châu, tên ngốc này làm tổn thương con, nhưng chuyện cũ như gió, con có thể tha thứ cho nó không?”

Toàn bộ nhà hàng yêu ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người tôi, ngay cả ánh mắt Trì Nghiễn Châu cũng nhìn lại, đối với những lời mẹ mình nói trước mặt vợ mình, hắn không có phản ứng gì.

Hắn chỉ im lặng nhìn tôi, như đang đợi câu trả lời của tôi.

Lâm Yên Tri che miệng khóc lóc chạy ra ngoài, nhưng không ai quan tâm đến cô ấy.

Tôi chậm rãi đặt đũa lên bàn, mỉm cười, mở miệng nói với dì Trì: “Dì Trì, sinh nhật dì không có làm lớn, lại mời con tới đây, con rất vui, hồi nhỏ dì lo lắng cho con nhất, cho dù sau này Trì Nghiễn Châu phản bội con, dì vẫn đối tốt với con, con cũng chưa bao giờ quên, hôm nay là sinh nhật dì, phận làm con cháu vốn nên làm cho dì vui vẻ, chỉ là dì hỏi những lời này, thật sự khiến người ta khó có thể trả lời.”

Tôi dừng một chút, mỉm cười khéo léo hào phóng, đáp lại tầm mắt của mọi người, cuối cùng tôi nói: “Dì Trì, thật xin lỗi, lần này con về nước, là chuẩn bị giới thiệu bạn trai cho người nhà.”

“Con muốn đính hôn, dì nhìn con lớn lên, mặc kệ thế nào, chuyện cũ như gió thoảng qua, con hy vọng dì có thể đến chứng kiến hạnh phúc của con.”

Cả phòng yên tĩnh, dì Trì giật mình nhìn tôi, qua hơn nửa ngày mới hỏi: “Sao... sao một chút tin đồn cũng không có.” Bà ấy dừng lại thật lâu, mới hỏi tiếp: “Là con cái nhà ai có phúc như vậy.”

Loading...