Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Trò chơi trực tuyến] Xây Dựng Thành Phố Ẩm Thực - Chương 89

Cập nhật lúc: 2024-09-07 10:18:09
Lượt xem: 28

Sau khi Thục Nông rời đi, Martha vẫn đứng yên tại chỗ. Cô giơ tay lau nước mắt, nhưng nước mắt càng lúc càng chảy nhiều: “Gia nhập thành Mộc Miên chắc chắn là quyết định đúng đắn nhất của tôi!”

 

Không biết đã bao lâu, Martha cuối cùng cũng kiềm chế được nước mắt, cô bắt đầu xem xét cửa hàng mình vừa thuê.

 

“Nơi này còn có cả gác lửng, tầng một có thể dùng để kinh doanh, tầng hai vừa đủ để nghỉ ngơi.” Gác lửng còn được trang bị những đồ nội thất đơn giản, Martha không phải là vệ sĩ nên không thể ở trong phủ thành chủ, ban đầu còn lo tối nay sẽ ở đâu, chỗ này thật là phù hợp.

 

Thục Nông trở về văn phòng, mở khu vực trò chuyện.

 

Một thời gian không xem, số người trực tuyến đã giảm xuống chỉ còn khoảng tám nghìn.

 

“Đã có hơn mười nghìn người thoát game.” Có thể là do gặp nguy hiểm, cũng có thể là gặp tình thế bế tắc, không nghĩ ra cách nào nên bỏ game luôn.

 

Mỗi người chơi sau số hiệu của họ đều hiển thị thành tựu.

 

Thục Nông là người đầu tiên hoàn thành giao dịch thuê cửa hàng, trong nhóm cũng có người đầu tiên hoàn thành giao dịch thuê nhà ở, cô còn thấy người dùng xếp hạng thứ hai là số 52088 đã đạt thành tựu “Đại thành dân cư”.

 

“Tiến độ của mọi người đều rất đáng kể, mình cũng không thể lười biếng.” Sau khi tắt khu vực trò chuyện, Thục Nông lại cảm thấy được truyền thêm năng lượng.

 

Sáng hôm sau.

 

Martha thức dậy, bắt đầu suy nghĩ về việc thiết kế bố cục cho cửa hàng của mình.

 

“Tầng một rất rộng, nếu có thể ngăn ra khu tiếp khách, khu trưng bày và khu chế tạo thì tốt quá.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-choi-truc-tuyen-xay-dung-thanh-pho-am-thuc/chuong-89.html.]

Margaret và những người khác đã bắt đầu đi làm hôm nay. Nhiệm vụ của cô là tuần tra đường phố. Cách nhà hàng trung tâm khoảng hai trăm mét, cô phát hiện một bóng dáng quen thuộc trong một cửa hàng.

 

“Martha, thì ra cậu ở đây, tối qua không thấy cậu mình còn lo lắng... Ủa, chân cậu khỏi rồi à?”

 

Martha gật đầu, vui vẻ nói: “Thành chủ đã chữa khỏi cho mình.”

 

Cô kể lại sơ qua chuyện xảy ra tối qua cho Margaret nghe.

 

Margaret cũng vui mừng cho cô: “Mình đã nói rồi mà, thành chủ rất giỏi, lần trước Kane bị thương nặng cũng là thành chủ chữa khỏi ngay lập tức.” Nói xong, cô cũng bắt đầu suy nghĩ về việc nhập tịch vào thành Mộc Miên.

 

Cô trước đây là thành viên của đội săn, thường xuyên đi làm nhiệm vụ, không có cảm giác gắn bó với nhà, nhưng trong thành Mộc Miên, cô lại cảm thấy một sự an ổn khó tả.

 

Margaret hỏi tiếp: “Vậy khi nào cửa hàng của cậu khai trương?”

 

Nghe đến đây, Martha có chút đau đầu: “Mình muốn trang trí lại tầng một nhưng không biết bắt đầu từ đâu.”

 

“Mình vừa thấy cuối phố có một cửa hàng vật liệu xây dựng, cậu muốn đi xem không?” Margaret đề nghị.

 

“Được đấy,” mắt Martha sáng lên nhưng vừa đi được vài bước, bụng cô kêu lên, cô ngượng ngùng nói, “Mình đói quá, để mình đi ăn sáng trước đã.”

 

Nếu như trước đây cô chắc chắn sẽ ăn tạm một quả Kỳ Kỳ nhưng ở thành Mộc Miên, Martha không ngần ngại gọi hai cái bánh nhân thịt lợn. Vỏ bánh giòn tan, bên trong ngập tràn nước thịt, thơm phức.

 

Chương trình khuyến mãi 1 đồng xu cho hai cái bánh nhân thịt lợn đã kết thúc, nhưng với tư cách là cư dân thành Mộc Miên, cô được hưởng chiết khấu 20%.

 

Loading...