Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Trò chơi trực tuyến] Xây Dựng Thành Phố Ẩm Thực - Chương 87

Cập nhật lúc: 2024-09-02 18:47:03
Lượt xem: 40

Margot không biết bắt đầu từ đâu, suy nghĩ một lúc, quyết định lấy chiếc bánh kẹp thịt gần nhất.

 

Cảm giác chưa từng trải qua lan tỏa trên đầu lưỡi, vị mặn và vị sốt kết hợp vô cùng hấp dẫn, vỏ bánh giòn thơm khi nhai kỹ còn có thể cảm nhận một hương vị khác.

 

Margaret nâng ly rượu lúa mì: “Ngon không?”

 

Margot chân thành giơ ngón cái, thầm nghĩ: “May mà lúc nãy không mạnh miệng, không thì mất mặt quá.”

 

Bàn thức ăn bị cả nhóm nhanh chóng ăn sạch, lúc này nhà hàng cũng bớt khách, Margaret đến hỏi thành chủ: “Thành chủ, bây giờ ngài còn tuyển vệ sĩ không?”

 

“Còn, nếu mọi người muốn làm, chúng tôi hoan nghênh.” Thành chủ lần lượt xem xét sức mạnh của họ, cảm thấy hài lòng.

 

“Tốt quá!” Margaret vui mừng reo lên.

 

Kane chỉ muốn biết một điều: “Thành chủ, chúng tôi có được ăn cơm nhân viên không?”

 

Thành chủ gật đầu: “Có.”

 

Trong tiếng reo hò, một giọng nói yếu ớt vang lên.

 

“Tôi, tôi không muốn làm vệ sĩ,” người lên tiếng chính là Martha, người đang bị thương ở chân, “Thành chủ, tôi muốn hỏi ở thành Mộc Miên có thể mở cửa hàng kinh doanh không?”

 

Lời của Martha đã nhắc nhở Thục Nông.

 

Cô nghĩ: "Giờ thành phố đã có lượng người qua lại đông hơn, có nên nhân cơ hội này xây dựng thêm cửa hàng để thu hút khách không? Hơn nữa, kinh doanh cửa hàng còn giúp thành Mộc Miên thu được thuế."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-choi-truc-tuyen-xay-dung-thanh-pho-am-thuc/chuong-87.html.]

Thục Nông nở nụ cười thân thiện với Martha: "Tất nhiên là được, cô muốn mở cửa hàng gì?"

 

Martha nói ra ý tưởng của mình: "Thật ra tôi có song dị năng, ngoài dị năng hệ hỏa, tôi còn là một thợ rèn. Tôi muốn mở một cửa hàng vũ khí."

 

Sinh viên Liên bang bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữa hai người, không thể không chen vào: "Tôi ủng hộ thành Mộc Miên mở cửa hàng rèn vũ khí, như vậy tôi không cần phải quay về thủ đô để mua vũ khí nữa."

 

Học viện Liên bang cũng có đường hầm truyền dẫn trở về thủ đô.

 

Nhưng không phải dị năng dịch chuyển tức thời nào cũng lợi hại như Thục Nông, họ có giới hạn sức mạnh và không thể duy trì đường hầm trong thời gian dài, vì vậy Học viện Liên bang chỉ mở đường hầm truyền dẫn trở về thủ đô mỗi bảy ngày một lần.

 

Nhưng thường ngày trường có các buổi thực tập... sinh viên đối diện nghĩ đến điều này không thể không than thở với Thục Nông: "Trong buổi thực tập, thỉnh thoảng vũ khí bị hỏng nhưng cửa hàng vũ khí của trường có quá nhiều người đặt trước, phải xếp hàng. Nếu thành Mộc Miên có thêm một cửa hàng vũ khí để giảm tải thì tốt biết mấy."

 

"Được, tôi sẽ đáp ứng mong muốn này," Thục Nông thấy ý tưởng này rất hay, cô quay sang nói với Martha, "Tối nay cô đến phủ thành chủ một chuyến nhé."

 

Martha gật đầu mạnh: "Được."

 

Còn Margaret và những người khác vì đã được tuyển vào làm vệ sĩ cho phủ thành chủ nên Thục Nông sắp xếp chỗ ở cho họ ngay trong phủ.

 

Khi đêm vừa buông xuống, Martha lò dò đến văn phòng.

 

Bên trong rộng rãi, sạch sẽ, đèn đá phát sáng treo trên trần nhà nhìn rất đắt tiền.

 

"Nếu đem ra đấu giá ít nhất cũng bán được hai mươi đồng vàng." Martha thầm nghĩ.

 

"Nhìn cửa hàng này xem, nó nằm trên cùng con phố với nhà hàng Mộc Miên, nếu cô muốn thuê thì giai đoạn đầu sẽ được trợ cấp, mỗi tháng chỉ cần trả 10 đồng bạc tiền thuê, ba tháng sau khi gia hạn thuê sẽ tăng giá." Thục Nông đưa Martha đến một cửa hàng bằng dịch chuyển tức thời và giải thích rõ ràng.

 

Loading...