Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Trò chơi trực tuyến] Xây Dựng Thành Phố Ẩm Thực - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-08-17 14:02:47
Lượt xem: 23

Trong đám đông, A Đài cũng lo lắng: “Trường học làm thế này quá đê tiện, tôi thật thất vọng!”

 

“Tôi cũng vậy, quá đáng lắm, tự mình không làm ra được đồ ăn ngon sao lại không cho chúng tôi ăn, đây có phải là trường của chúng tôi không?”

 

Trợ lý và lãnh đạo nấp sau đám đông, cảnh tượng này khiến họ không biết nên biểu lộ cảm xúc gì.

 

— Mục đích đuổi quầy hàng đã đạt được nhưng dường như danh tiếng của căng tin trường cũng tiêu tan!

 

Chủ quầy quả Kỳ Kỳ vui mừng thầm, tuyệt quá, từ nay không ai tranh giành việc làm ăn với anh ta nữa, anh ta định mỉm cười thì phát hiện các chủ quầy khác đều thở dài lo lắng.

 

“Quầy thức ăn ngon đi rồi, từ nay chỗ này e là sẽ ít khách hơn.”

 

“Đúng vậy, trước đây các sinh viên đến mua đồ ăn, nhiều người còn ghé qua xem vũ khí của tôi, có khi mua luôn một cái, tôi kiếm được không ít tiền, haiz.”

 

Chủ quầy quả Kỳ Kỳ há hốc miệng, rốt cuộc vẫn không dám chia sẻ niềm vui, càng cố nén, niềm vui bỗng chuyển thành u sầu, không thể vui nổi.

 

---

 

Văn phòng Thành Chủ.

 

Chu Trường Thanh cân nhắc một chút, chậm rãi mở miệng hỏi: “Thưa Thành Chủ, sau này chúng ta thực sự sẽ không đến Trường Phân Hiệu Đế Quốc để bán đồ ăn nữa sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-choi-truc-tuyen-xay-dung-thanh-pho-am-thuc/chuong-59.html.]

 

Thục Nông khoanh tay: “Đúng vậy.” Cô ngừng một lúc, ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ lên bàn, “Sau này anh dự định làm gì? Còn muốn hợp tác không?”

 

Chu Trường nhanh chóng gật đầu: “Tất nhiên! Đại lục lớn như vậy, không chỉ có mỗi Trường Phân Hiệu Đế Quốc, còn có Phân Hiệu Liên Bang với nhiều học sinh nữa.”

 

Không dễ bị chút khó khăn đánh gục, điều này khiến Thục Nông khá ngưỡng mộ, nhưng cô lại nêu ra một vấn đề khác: “Vậy nếu Phân Hiệu Liên Bang cũng không cho chúng ta bán hàng thì sao?”

 

Chu Trường Thanh trông có vẻ bối rối: “Thì vẫn còn những thành phố khác...”

 

Thục Nông cắt lời: “Những nơi khác cũng không cho bán? Dù sao đó cũng là đất của người ta, họ muốn đuổi anh đi thì anh cũng phải đi thôi.”

 

“Đúng vậy, đó đều là đất của người khác, nhưng nếu là ở trên đất của mình thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy,” Chu Trường Thanh suy nghĩ một chút rồi hiểu ra ý của Thục Nông, “Ý của Thành Chủ là muốn khách hàng trực tiếp đến thành Mộc Miên?”

 

Thục Nông: “Đúng vậy, anh cũng thông minh đấy, nhà hàng đang thiếu một quản lý, lương tháng cố định nhưng mỗi năm sẽ chia cổ phần theo doanh thu. Anh có muốn nhận không?”

 

Nhà hàng trung tâm sẽ trở thành một biểu tượng lớn của thành Mộc Miên trong tương lai nhưng hiện tại trong thành phố còn nhiều việc cần cô xử lý, cô không thể đích thân làm mọi việc. Sau khi khảo sát, cô thấy Chu Trường Thanh là một lựa chọn không tồi.

 

Chu Trường Thanh rất hứng thú nhưng anh không thể không nêu ra một vấn đề: “Nhưng dù là Phân Hiệu Đế Quốc hay Phân Hiệu Liên Bang, họ đến Mộc Miên Thành cũng không dễ dàng gì.”

 

“Cái đó để tôi lo, anh chỉ cần quản lý tốt nhà hàng là được. Anh có một tháng để thử việc, nếu doanh thu không đạt yêu cầu của tôi, tôi sẽ không ngần ngại sa thải anh.” Thục Nông rất dứt khoát, “Sao nào, dám thử không?”

 

Loading...