Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Trò chơi trực tuyến] Xây Dựng Thành Phố Ẩm Thực - Chương 47

Cập nhật lúc: 2024-08-15 10:23:12
Lượt xem: 16

Adele theo bản năng lùi lại một bước, dưới ánh mắt kiên quyết của thầy giáo, cô buộc phải gắng gượng, như mọi khi cố gắng sử dụng năng lực tinh thần.

 

Chắc chắn sẽ thất bại... Adele tuyệt vọng nghĩ, thậm chí còn nhắm mắt lại. Đột nhiên, giọng nói ngạc nhiên của thầy giáo vang lên: “Adele, con làm được rồi!”

 

Adele mở mắt ra, cô không tin vào mắt mình, nhìn về phía con sói. Quả nhiên đôi mắt của con sói đã mất đi ánh sáng, trở thành màu của năng lực tinh thần của cô.

 

Điều này chứng tỏ con sói đã bị cô kiểm soát thành công.

 

Adele cảm nhận được dòng chảy tinh thần vốn rất khô khan trong cơ thể bây giờ lại trôi chảy vô cùng.

 

Giống như con suối bị tảng đá chắn ngang giờ đã được thông suốt.

 

Thầy giáo reo hò chúc mừng cô nhưng tâm trí Adele lại quay về chiếc bánh nhân buổi sáng.

 

“Điều duy nhất thay đổi là cái bánh nhân, mình đã ăn cái bánh nhân đó, chẳng lẽ bánh nhân thực sự có thể tăng cường năng lực tinh thần!” Adele trong lòng tràn đầy phấn khích.

 

---

 

Trở về thành phố Mộc Miên, hôm nay Chu Trường Thanh chia số tiền kiếm được giao cho Thục Nông.

 

“Hôm nay tổng cộng bán được 11.900 đồng xu đồng, trừ đi 357 xu của tôi, còn lại 11.543 xu đồng, thành chủ, xin cô kiểm tra lại.”

 

Nhân viên vội vàng gật đầu, ghi nhớ kỹ lưỡng.

 

Thục Nong lại phết thêm một lớp dầu lên xiên thịt, tiếng xèo xèo phát ra từ than củi, những miếng thịt lớn bóng bẩy dần trở nên hơi cháy xém, rắc thêm bột thì là và bột ớt lên, hương thơm lập tức trở nên nồng nàn trong làn khói rồi lật xiên một lần nữa để hương vị hòa quyện sâu hơn với mùi thịt nướng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-choi-truc-tuyen-xay-dung-thanh-pho-am-thuc/chuong-47.html.]

“Xong rồi.” Thục Nông đặt xiên vị thì là và xiên vị ớt riêng ra đĩa.

 

“Người nào ăn được cay thì ăn bên này, không ăn được cay thì ăn bên này.”

 

Một nhân viên rụt rè giơ tay: “Thành chủ đại nhân, tôi không biết cái nào là cay, cái nào không cay.”

 

Họ chưa từng thử qua mấy thứ này nên tất nhiên là không biết.

 

Thục Nông cười bí ẩn: “Mọi người cứ thử đi rồi sẽ biết.”

 

Nhân viên nhà hàng ngồi quanh bàn ăn.

 

Người ngồi ở phía ngoài cùng bên phải cầm lấy xiên bò nướng thì là, vỏ ngoài được cắn ra, thịt bò mềm mại bùng nổ hương vị trong miệng, vị thì là làm phong phú thêm hương vị của thịt bò: “Ngon quá! Thơm quá, tôi cảm thấy lưỡi tôi cũng thơm luôn!”

 

Ăn xong xiên thì là, cô lại cầm lên xiên nướng rắc ớt đỏ rực.

 

Nhân viên vừa thử một miếng, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, đỏ bừng lên.

 

Mọi người xung quanh lập tức tò mò vây lại: “Sao vậy, không ngon à?”

 

Nhân viên lắc đầu điên cuồng: “Không phải không ngon, mà là... tôi cảm thấy lưỡi mình như bị cháy!” Cô cố gắng tìm một từ ngữ thích hợp để miêu tả.

 

Bị cháy! Mọi người kinh ngạc! Miệng cũng có thể bị cháy sao?

 

Thục Nông cười tươi: “Đó chính là vị cay.”

 

Loading...