Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò chơi thế thân, ai động lòng trước là thua - Chap 10

Cập nhật lúc: 2024-10-07 01:16:03
Lượt xem: 331

Tôi nhìn chiếc giường còn khá rộng rãi: "Tại sao, chúng ta không phải đã từng ngủ chung giường sao."

 

Khi còn nhỏ, tôi sợ sấm sét, nên thường lén lút chạy vào giường anh.

 

Giang Dự từng ngăn cản vài lần, nhưng mỗi lần tôi cũng chỉ co ro trước cửa phòng anh.

 

Anh không đành lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể để tôi vào.

 

Anh chính là kiểu người mà nếu như bám riết thì sẽ có thể theo đuổi được.

 

Cho nên khi anh liên tục từ chối, tôi quyết định ôm gối nhảy xuống giường.

 

"Anh không lên thì em cũng không lên, anh biết đấy, em rất dễ cảm."

 

Giang Dự nhìn tôi trong vài giây, cuối cùng vẫn phải chấp nhận thu dọn chăn trải dưới đất.

 

“Nhóc này, sao vẫn không để cho người khác an tâm như vậy."

 

Tôi đi theo sau anh, nhoẻn miệng cười.

 

"Vậy anh cứ nhìn em mãi là được."

 

"Giống như hồi nhỏ, em vẫn làm cái đuôi của anh."

 

"Giờ em đã có chút tiền tích lũy, chúng ta có thể cùng đi Indonesia xem cá heo, hay có thể đến..."

 

Câu nói chưa dứt, Giang Dự bất ngờ loạng choạng hai bước, rồi ngã xuống đất.

 

Tôi phản xạ có điều kiện mà chạy tới đỡ, nhưng đã không kịp nữa. 

 

16

 

Căn phòng trắng xóa, mùi thuốc nồng nặc.

 

Khi bác sĩ đưa cho tôi giấy chẩn đoán, tôi thậm chí không dám nhận lấy.

 

Họ nói rằng Giang Dự mắc bệnh m.á.u trắng, ngay cả khi điều trị hết sức, thì cũng chỉ sống được tối đa bốn tháng.

 

Bốn tháng.

 

Hai từ này lởn vởn trong đầu tôi, phải rất lâu tôi mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của nó.

 

Có phải vì vậy mà anh ấy, sau khi quay về, lại không muốn gặp tôi?

 

Tôi đã làm thủ tục nhập viện cho Giang Dự.

 

Khi cầm giấy thanh toán bước ra, tôi bất ngờ gặp phải Phó Liên Sâm.

 

Nhìn qua phía sau lưng anh ta, tôi thấy bảng chỉ dẫn có ghi khoa Tiêu hóa.

 

Chắc chắn không ai ngăn cản, nên đã uống rượu đến phát bệnh dạ dày.

 

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta đứng sững lại, ngây người nhìn tôi, như thể đang chờ tôi lại gần.

 

Nếu như trước đây, chắc chắn tôi sẽ chạy tới chào hỏi ân cần.

 

Nhưng lần này, tôi chỉ liếc nhìn một cái rồi vòng qua anh ta, đi thẳng đến thang máy.

 

Phó Liên Sâm đứng đó, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-choi-the-than-ai-dong-long-truoc-la-thua/chap-10.html.]

Cho đến khi Trang Dao đuổi theo, phàn nàn vì anh ta đi quá nhanh.

 

Phần sau tôi không chú ý nữa.

 

Về đến phòng bệnh, Giang Dự đã tỉnh dậy.

 

Anh dựa vào giường, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

 

Tôi nhẹ nhàng tiến lại, rút điện thoại của anh ra: "Anh đang xem gì vậy?"

 

Anh không chịu nói, tôi đành tự mình mở khóa.

 

Mật khẩu không thay đổi, vẫn là ba chữ số cuối của sinh nhật chúng tôi.

 

Khi nhập vào số cuối cùng, một bức ảnh chụp mặt tôi khi ngủ hiện lên.

 

Có vẻ như là chụp lén tối qua.

 

Anh cúi đầu, mặt có chút ngại ngùng.

 

Tôi thì ôm lấy vai anh.

 

Vì quá cứng nên mũi lại chua xót.

 

May mà tôi đã kiềm chế được.

 

"Anh muốn chụp, chúng ta có thể chụp thêm nhiều tấm nữa."

 

Giang Dự cười nói đồng ý.

 

Nhưng sau này tôi mới biết, khi trả lại điện thoại cho anh, bức ảnh đã bị xóa đi.

 

Anh không muốn tôi nhớ về anh.

 

17

 

Vì ảnh hưởng của thuốc, không lâu sau anh đã ngủ thiếp đi.

 

Tôi đứng ở hành lang, gửi một số bản demo của các ca khúc mới cho Tống Vi.

 

【Vi Vi, em cần nghỉ ngơi một thời gian, chị tìm vài nghệ sĩ khác để thực hiện các ca khúc ra mắt nhé.】

 

Trong những năm qua, để chăm sóc tôi, Tống Vi đã từ chối nhiều cơ hội.

 

Tôi không thể tiếp tục vì lý do của mình mà làm chậm trễ sự nghiệp của cô ấy.

 

Tống Vi rất nhanh chóng gửi tin nhắn lại: 【Em điên rồi à? Những ca khúc này chắc chắn sẽ nổi tiếng, em mau quay lại thu âm album mới đi.】

 

Tôi do dự một chút, nhưng vẫn quyết định nói cho cô ấy về tình trạng của Giang Dự.

Bên kia im lặng một lúc, rồi gửi lại một câu: 【Biết rồi】: 【Những bài hát chỉ sẽ giữ lại, chờ em quay lại thì hát.】

 

Tôi còn định khuyên thêm, thì Phó Liên Sâm từ phía sau gọi tôi lại.

 

"Đây là lý do em không muốn cầu xin anh dù có bị phong sát?"

 

Tôi giật mình, quay lại thì thấy anh ta đứng ở cửa phòng bệnh, qua cửa kính nhìn Giang Dự.

 

Không cần nhiều lời, gương mặt đó đã nói lên tất cả.

 

 

Loading...