Triệu Tử Long Linh Dị Truyện - Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-07-02 12:13:00
Lượt xem: 119

Ta nghiến chặt răng, không dám kêu lên, chỉ đợi trút hết cơn thịnh nộ lên người Thiên Ma Vương. Nước mắt ta lưng tròng, Long Đảm Lượng Ngân thương trong tay trong khoảnh khắc biến thành vô số điểm sáng, miệng quát lớn: "Bách Điểu Triều Phượng!"

Trong nháy mắt, Long Đảm Lượng Ngân thương đ.â.m ra vô số lần, trong dòng Nhược Thủy đen kịt, đều khuấy động lên từng đợt sóng.

Ánh sáng lạnh lẽo chỉ thuộc về ta, nhanh chóng bùng nổ trong không gian sương đen này. Từ ánh bạc yếu ớt như đom đóm, dần dần biến thành muôn vàn vì sao lấp lánh trên trời. Vô số điểm sáng đ.â.m vào đầu Thiên Ma Vương, tiếng nổ dữ dội hất văng ta ra ngoài.

Từ miệng Tham Lam Thiên Ma Vương phát ra tiếng gào thét đau đớn. Âm thanh đó khiến cả không gian rung chuyển.

Cũng chính lúc này, trong đầu ta bất ngờ xuất hiện một đoạn ký ức khác biệt. Một bóng hình khổng lồ sừng sững trước mặt ta! Đó là một đài cao khổng lồ, xung quanh đài cao có bảy chiếc ngai vàng.

Xung quanh đài cao treo chi chít những t.h.i t.h.ể và phù chú làm bằng m.á.u tươi. Mà bên ngoài đài cao là tiếng hò hét c.h.é.m g.i.ế.c dày đặc. Ta không nhìn thấy mặt những người khác, chỉ thấy khóe miệng Tư Mã Ý nhếch lên cười, suốt cả quá trình không nói một lời.

Chờ tiếng hò hét c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài im bặt, bảy bóng hình khổng lồ ngồi trên bảy ngai vàng. Tư Mã Ý duỗi tay ra, một luồng hắc khí uốn lượn, bóng hình trên ngai vàng lên tiếng: "Mắt diều hâu, tướng mạo tham lam, ta thích ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính là hóa thân của lòng tham của ta, Thiên Ma Vương thứ sáu."

Tư Mã Ý ngồi trên ngai vàng, trong làn sương đen cuồn cuộn xung quanh là từng con cá mặt người bơi lội trong Nhược Thủy.

Tư Mã Ý cười: "Thiên hạ nhà Hán sắp diệt vong, bọn ta nhất định sẽ trở thành bá chủ!"

Bảy Tôn Thiên Ma Vương xuất phát từ Đồng Tước Đài, hiến tế hàng triệu vong linh trận Xích Bích. Kể từ trận đại hỏa đó, thiên hạ nhà Hán đã như trứng để đầu đẳng.

Hình ảnh thoáng qua rồi biến mất, còn tên Tham Lam Thiên Ma Vương khổng lồ kia cũng hóa thành vô số làn khói đen. Nhưng ngay trước khi tan biến, Tư Mã Ý bị đẩy ra ngoài.

Giọng nói đó cười điên cuồng: "Triệu Tử Long, sức mạnh của Thiên thứ sáu, cuối cùng sẽ trở lại!"

Ta xách thương bạc muốn tiếp tục ra tay, nhưng vừa bước một bước, đã toàn thân bất lực. Gần bảy mươi tuổi, cú đ.â.m Bách Điểu Triều Phượng kia đã hao hết tâm huyết, dù hôm nay không chết, cũng chẳng sống được bao lâu!

Ta nhìn Tư Mã Ý rời xa, khóe miệng nở nụ cười cay đắng: "Thừa tướng, lão thần cuối cùng cũng vô dụng, không g.i.ế.c được Tư Mã Ý!"

Sương đen cũng dần dần tan biến, ta liều mạng vung vẩy Long Đảm Lượng Ngân thương, cố gắng cứu thêm nhiều binh sĩ. Nhưng quân Thục đã hoàn toàn rơi vào thế yếu, lại c.h.é.m thêm ba viên tướng, ta đã không còn sức để nâng thương.

Ta suy sụp ngã xuống đất, nhắm mắt chờ chết. Nhưng tiếng hò hét c.h.é.m g.i.ế.c vang lên từ đằng xa: "Trương Bao, Quan Hưng có mặt! Thúc Tử Long, chúng con đến cứu thúc!"

Vĩ thanh

Quân Thục đại bại ở Nhai Đình, cuộc Bắc phạt buộc phải kết thúc trong thất bại. Khi ta được đưa về Thục, đã kiệt sức dầu cạn.

Ta nhận tội với Thừa tướng: "Tội thần Triệu Tử Long, không hoàn thành đại nghiệp, tru sát Tư Mã Ý. Mong Thừa tướng giáng tội!"

Hai mắt Thừa tướng ngấn lệ, người đỡ lấy thân thể suy kiệt của ta: "Tử Long, là ta hại ngươi! Là ta có tội!"

 

Ta nghiến chặt răng, không dám kêu lên, chỉ đợi trút hết cơn thịnh nộ lên người Thiên Ma Vương. Nước mắt ta lưng tròng, Long Đảm Lượng Ngân thương trong tay trong khoảnh khắc biến thành vô số điểm sáng, miệng quát lớn: "Bách Điểu Triều Phượng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trieu-tu-long-linh-di-truyen/hoan.html.]

Trong nháy mắt, Long Đảm Lượng Ngân thương đ.â.m ra vô số lần, trong dòng Nhược Thủy đen kịt, đều khuấy động lên từng đợt sóng.

Ánh sáng lạnh lẽo chỉ thuộc về ta, nhanh chóng bùng nổ trong không gian sương đen này. Từ ánh bạc yếu ớt như đom đóm, dần dần biến thành muôn vàn vì sao lấp lánh trên trời. Vô số điểm sáng đ.â.m vào đầu Thiên Ma Vương, tiếng nổ dữ dội hất văng ta ra ngoài.

Từ miệng Tham Lam Thiên Ma Vương phát ra tiếng gào thét đau đớn. Âm thanh đó khiến cả không gian rung chuyển.

Cũng chính lúc này, trong đầu ta bất ngờ xuất hiện một đoạn ký ức khác biệt. Một bóng hình khổng lồ sừng sững trước mặt ta! Đó là một đài cao khổng lồ, xung quanh đài cao có bảy chiếc ngai vàng.

Xung quanh đài cao treo chi chít những t.h.i t.h.ể và phù chú làm bằng m.á.u tươi. Mà bên ngoài đài cao là tiếng hò hét c.h.é.m g.i.ế.c dày đặc. Ta không nhìn thấy mặt những người khác, chỉ thấy khóe miệng Tư Mã Ý nhếch lên cười, suốt cả quá trình không nói một lời.

Chờ tiếng hò hét c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài im bặt, bảy bóng hình khổng lồ ngồi trên bảy ngai vàng. Tư Mã Ý duỗi tay ra, một luồng hắc khí uốn lượn, bóng hình trên ngai vàng lên tiếng: "Mắt diều hâu, tướng mạo tham lam, ta thích ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính là hóa thân của lòng tham của ta, Thiên Ma Vương thứ sáu."

Tư Mã Ý ngồi trên ngai vàng, trong làn sương đen cuồn cuộn xung quanh là từng con cá mặt người bơi lội trong Nhược Thủy.

Tư Mã Ý cười: "Thiên hạ nhà Hán sắp diệt vong, bọn ta nhất định sẽ trở thành bá chủ!"

Bảy Tôn Thiên Ma Vương xuất phát từ Đồng Tước Đài, hiến tế hàng triệu vong linh trận Xích Bích. Kể từ trận đại hỏa đó, thiên hạ nhà Hán đã như trứng để đầu đẳng.

Hình ảnh thoáng qua rồi biến mất, còn tên Tham Lam Thiên Ma Vương khổng lồ kia cũng hóa thành vô số làn khói đen. Nhưng ngay trước khi tan biến, Tư Mã Ý bị đẩy ra ngoài.

Giọng nói đó cười điên cuồng: "Triệu Tử Long, sức mạnh của Thiên thứ sáu, cuối cùng sẽ trở lại!"

Ta xách thương bạc muốn tiếp tục ra tay, nhưng vừa bước một bước, đã toàn thân bất lực. Gần bảy mươi tuổi, cú đ.â.m Bách Điểu Triều Phượng kia đã hao hết tâm huyết, dù hôm nay không chết, cũng chẳng sống được bao lâu!

Ta nhìn Tư Mã Ý rời xa, khóe miệng nở nụ cười cay đắng: "Thừa tướng, lão thần cuối cùng cũng vô dụng, không g.i.ế.c được Tư Mã Ý!"

Sương đen cũng dần dần tan biến, ta liều mạng vung vẩy Long Đảm Lượng Ngân thương, cố gắng cứu thêm nhiều binh sĩ. Nhưng quân Thục đã hoàn toàn rơi vào thế yếu, lại c.h.é.m thêm ba viên tướng, ta đã không còn sức để nâng thương.

Ta suy sụp ngã xuống đất, nhắm mắt chờ chết. Nhưng tiếng hò hét c.h.é.m g.i.ế.c vang lên từ đằng xa: "Trương Bao, Quan Hưng có mặt! Thúc Tử Long, chúng con đến cứu thúc!"

Vĩ thanh

Quân Thục đại bại ở Nhai Đình, cuộc Bắc phạt buộc phải kết thúc trong thất bại. Khi ta được đưa về Thục, đã kiệt sức dầu cạn.

Ta nhận tội với Thừa tướng: "Tội thần Triệu Tử Long, không hoàn thành đại nghiệp, tru sát Tư Mã Ý. Mong Thừa tướng giáng tội!"

Hai mắt Thừa tướng ngấn lệ, người đỡ lấy thân thể suy kiệt của ta: "Tử Long, là ta hại ngươi! Là ta có tội!"

Thừa tướng không trách phạt, nhưng khi rời đi, bỗng nhiên thêm một sợi tóc bạc. Khoảnh khắc người bước ra khỏi cửa, dường như đã già đi mười tuổi.

Vài ngày sau, ta tựa vào ghế dựa, thấy bóng dáng Tiên đế Chiêu Liệt Hoàng đế Lưu Bị. Người ở trong hư không, bên cạnh còn có Quan Vũ, Trương Phi, Mã Siêu, Hoàng Trung.

Ta khẽ gật đầu, rồi thế giới chìm vào bóng tối. Bên tai ta văng vẳng câu nói của Lưu Bị: "Vì thiên hạ nhà Hán, chúng ta đã làm đủ rồi! Tử Long, nghỉ ngơi đi!"

Hoàn văn

Bình luận

0 bình luận

    Loading...