Chạm để tắt
Chạm để tắt

TRÊU CHỌC TIỂU THỤ TRONG TRUYỆN ĐAM MỸ - C4

Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:33:21
Lượt xem: 635

4.

 

Tôi dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.

 

Cho đến khi một mùi thơm xộc vào mũi, trong không khí không còn mùi khói dầu nồng nặc nữa.

 

“Chị, ăn cơm thôi.”

 

Một đĩa thịt xào ớt xanh, một đĩa trứng rán, một đĩa dưa leo và hai bát cơm trắng.

 

Dưa leo xào còn đặc biệt thêm lạp xưởng.

 

Đây có lẽ là bữa ăn nồng nhiệt nhất Lâm Cảnh Hoài từng nấu.

 

Lần đầu tiên tôi nghiêm túc nhìn cậu, nói một tiếng “cảm ơn.”

 

Không gian khép kín bỗng nhiên phất qua một trận gió, thổi đến khóe miệng Lâm Cảnh Hoài cong cong, nốt ruồi dưới mắt theo đó mà chuyển động.

 

“Chị đến dạy em à?”

 

Tôi ăn được một nửa, bị lời nói của cậu ấy làm cho sặc, kịch liệt ho khan.

 

Lâm Cảnh Hoài vội vàng đưa nước cho tôi.

 

Tôi thoáng nhìn qua phía dưới chiếc khay bạc.

 

“Em nhìn thấy rồi.”

 

Lâm Cảnh Hoài vừa nói vừa mở ra một tờ giấy trắng.

 

Tôi vô thức sờ eo mình, kịch bản nhét ở đó đã biến mất.

 

Lâm Cảnh Hoài phớt lờ sự bối rối của tôi, nghiêm túc đọc:

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

“Xin chào, em trai Cảnh Hoài, chị tên Tô Niệm, trước đây chúng ta đã gặp mặt…”

 

Tôi bốp một tiếng buông đũa xuống, lực mạnh đến mức chính mình cũng sợ hãi, vội vàng giải thích:

 

“Vốn dĩ tôi muốn tự giới thiệu một cách chính thức hơn, không ngờ lại biến khéo thành vụng.”

 

Tôi đưa tay muốn lấy lại tờ giấy, nhưng Lâm Cảnh Hoài lại giống như coi thành kho báu, gấp lại cất vào trong túi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/treu-choc-tieu-thu-trong-truyen-dam-my/c4.html.]

 

“Ừ, em biết rồi, chị.”

 

Giọng nói của cậu ấy trong trẻo, nụ cười cũng rất đẹp, khiến người ta muốn tức giận nhưng lại không tìm được lý do.

 

Tôi chỉ có thể nhụt chí cầm đũa lên, đem khuôn mặt già nua đỏ bừng vùi vào trong bát cơm.

 

“Chị, đừng ăn mỗi cơm, ăn thêm nhiều đồ ăn đi.”

 

Lâm Cảnh Hoài liên tục gắp đồ ăn vào bát tôi, nhiều đến mức ăn không hết, cuối cùng vẫn phải rưng rưng nuốt xuống.

 

Không dễ dàng gì mới qua được bữa cơm, ăn xong Lâm Cảnh Hoài lại muốn kéo tôi vào phòng ngủ.

 

“Chị, nhà nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, chị đừng ghét bỏ nhé.”

 

Tôi không kịp phản ứng, vừa nói “sẽ không” xong liền ý thức được không đúng.

 

“Đã trễ rồi, tôi vẫn nên về trước.”

 

“Cho nên chị vẫn ghét bỏ, đúng không?”

 

Được, vậy mà lại chơi trò bắt cóc đạo đức với tôi.

 

“Vậy tôi ngủ phòng khách?”

 

Lâm Cảnh Hoài đã đem tôi ép vào gian phòng ngủ nho nhỏ, mới đi hai bước đã ngã ngồi trên giường.

 

Cậu ấy cúi người xuống, kéo cổ tay tôi cố định vào thành giường.

 

Cái còng tay màu bạc sáng bóng đó, chính là cái trong hộp dụng cụ của tôi.

 

“Chị, vậy chúng ta bây giờ bắt đầu học đi?”

 

Tôi hoảng sợ, gấp gáp nói: “Không vội…ngày mai chúng ta bắt đầu nhé?”

 

Lâm Cảnh Hoài lắc đầu: “Bây giờ, em rất hiếu học.”

 

“!!!”

 

Trời ơi, ai có thể tới nói với tên này hiếu học không phải dùng trong cái trường hợp như này đi.

 

 

Loading...