Chạm để tắt
Chạm để tắt

TRÊU CHỌC TIỂU THỤ TRONG TRUYỆN ĐAM MỸ - C13

Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:35:19
Lượt xem: 2,112

14.

 

Nửa đêm, bụng đói đến mức khó chịu.

 

Tôi lặng lẽ mở cửa ra ngoài, phát hiện Lâm Cảnh Hoài vẫn còn thức.

 

“Niệm Niệm, chị đói bụng chưa?”

 

Thấy tôi đi ra, cậu ấy vội vàng vào phòng bếp bê tới cho tôi một bát cháo thịt nạc còn nóng hổi.

 

“Muộn thế này rồi, ăn cháo sẽ dễ tiêu hóa hơn.”

 

Cậu đặt bát cháo xuống, giơ ngón tay bị nóng đến đỏ bừng nhéo lỗ tai mình, có chút đáng yêu.

 

“Niệm Niệm, ngày mai em có lương rồi, đến lúc đó em tặng chị một món quà.”

 

Tôi ăn cháo, ngẩng đầu lên.

 

Lâm Cảnh Hoài nói không phải tiền lương từ hộp đêm mà là từ cục quản lý xuyên sách.

 

Làm một nhân viên chính thức, tròn một năm là có thể nhận được một phần tiền lương đặc thù, lúc trước tôi cũng có nghe Lâm Cảnh Hoài nói qua.

 

“Là gì vậy?” Tôi hỏi.

 

Lâm Cảnh Hoài ra vẻ thần bí lắc đầu, chỉ nói: 

 

“Chị sẽ thích.”

 

Do dự một lúc, cậu ấy lại mở miệng: 

 

“Nếu có một ngày em biến mất, chị có tới tìm em không?”

 

Tôi vừa ăn cháo, vừa lắc đầu: “Sẽ không.”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cậu đổi tay chống cằm: “Vậy chị sẽ khóc sao? Sẽ nhớ em sao?”

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn Lâm Cảnh Hoài: “Tôi sẽ rất vui, cuối cùng cũng thoát khỏi cậu.”

 

Thật ra cũng không hoàn toàn là như vậy, nếu như Lâm Cảnh Hoài tiếp tục hỏi, tôi sẽ nói tôi vẫn có một chút nhớ cậu ấy.

 

Nhưng Lâm Cảnh Hoài không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm tôi ăn cháo.

 

Tôi bị nhìn đến có chút ngượng ngùng: “Có gì đẹp để nhìn à?”

 

Lâm Cảnh Hoài cười, gật đầu: “Ừ, đẹp, nhìn thế nào cũng không đủ.”

 

“Miệng lưỡi trơn tru.” Tôi lẩm bẩm đẩy cậu ấy một cái.

 

Lâm Cảnh Hoài trực tiếp ngã xuống.

 

“Này! Lâm Cảnh Hoài, muốn gây sự cũng không phải như thế này!” 

 

 m thanh kinh động đến Hoắc Quân Liên ở bên ngoài, anh ta chạy vào quấn cho Lâm Cảnh Hoài một cái chăn lông nhỏ rồi vội vàng tới bệnh viện.

 

Cũng may không có gì đáng ngại, bác sĩ nói do bị hạ đường huyết, theo dõi thêm một chút là có thể xuất viện.

 

Nhưng sau khi tỉnh lại Lâm Cảnh Hoài có gì đó không thích hợp lắm.

 

Nhìn tôi bằng vẻ mặt co quắp bất an, nhìn về phía Hoắc Quân Liên lại ngượng ngùng xấu hổ.

 

Tôi nghẹn một bụng lời muốn nói, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

 

Cuối cùng, khi Hoắc Quân Liên rời đi, Lâm Cảnh Hoài kéo góc áo của tôi.

 

“Xin lỗi, chị Niệm Niệm.”

 

Gần đây hình như cậu ấy không làm gì có lỗi với tôi.

 

Còn có xưng hô này, bình thường không phải gọi chị, thì chính là Niệm Niệm, bây giờ gọi Niệm Niệm lại thêm chị vào, khẩu vị có chút thay đổi.

 

“Lâm Cảnh Hoài, cậu đứng đắn một chút.”

 

Tôi dùng sức xoa da gà nổi trên tay, vỗ một cái lên trán cậu ấy.

 

Vừa lúc Hoắc Quân Liên từ bên ngoài vào nhìn thấy.

 

“Tô Niệm! Cô còn dám động đến em ấy!”

 

Ồ, suýt chút nữa quên mất, Lâm Cảnh Hoài là bảo bối nhỏ của ai đó.

 

Mặc dù Lâm Cảnh Hoài nói không sao nhưng Hoắc Quân Liên vẫn đuổi tôi ra ngoài.

 

Nhìn hai người vừa nói vừa cười trong phòng bệnh, tôi chán nản, tự giác quay người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/treu-choc-tieu-thu-trong-truyen-dam-my/c13.html.]

 

Đi tới cửa thang máy thì Hoắc Quân Liên gọi lại.

 

“Nói chuyện chút?”

 

Anh ta ấn nút thang máy, vẻ mặt có chút đắc ý.

 

Chủ đề chung của tôi với anh ta chỉ có một, chính là Lâm Cảnh Hoài.

 

Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, cả hai vẫn không có ai mở miệng.

 

Cuối cùng Hoắc Quân Liên phá vỡ sự im lặng trước: “Hôn ước của chúng ta hủy bỏ đi.”

 

Trong khoảng thời gian này, tôi thậm chí quên mất tôi với anh ta còn có quan hệ này.

 

“Tôi nghĩ kỹ rồi, giấu diếm không phải tình yêu, thứ ẩn giấu sau lời nói dối cũng không phải tình yêu.”

 

Anh ta dừng lại, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn về phía cửa sổ phòng bệnh của Lâm Cảnh Hoài.

 

“Tôi muốn cho Cảnh Hoài tất cả những gì có thể, bao gồm cả danh phận.”

 

Tôi buột miệng thốt ra: “Nhưng có thể cậu ấy sẽ không đồng ý.”

 

Một trận gió đêm thổi qua, trong trẻo lạnh lẽo, tôi tỉnh táo lại một chút.

 

“Ý tôi là, cậu ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình?”

 

Hoắc Quân Liên đột nhiên mỉm cười, quay lại nhìn tôi: “Tôi tự tin rằng có thể khiến em ấy yêu tôi.”

 

Ngay cả khi anh ta thẳng thắn?

 

Từ trong ánh mắt của anh ta, tôi có thể nhìn ra, anh ta quả thật có tự tin này.

 

“Tôi biết, Cảnh Hoài đối với cô thật ra có chút không giống nhau, cho nên…”

 

Hoắc Quân Liên dừng một chút, tiếp tục nói: 

 

“Năm triệu, rời khỏi em ấy.”

 

Nội dung cẩu huyết trong phim truyền hình tự nhiên rơi vào người tôi, chỉ là người đưa tiền lại từ mẹ tổng tài chuyển thành tổng tài.

 

Trước kia xem phim truyền hình, tôi luôn thề rằng nếu tôi là nữ chính, tôi nhất định sẽ nhận tiền, sau đó nói tạm biệt.

 

Nhưng khi gặp phải, tôi lại do dự.

 

Có lẽ, trong mối quan hệ này, tôi không thể giống như người ngoài cuộc, tùy tiện thản nhiên nữa.

 

Thấy tôi do dự, Hoắc Quân Liên tiếp tục tăng giá: “Mười triệu, hoặc cô có thể ra giá, chỉ cần đừng quá đáng.”

 

Tôi cắn môi, cũng không hề cảm thấy anh ta đang dùng tiền để hạ thấp mình.

 

Ngược lại, năm triệu hay mười triệu, anh ta đối với tôi đều là đánh giá cao.

 

Phần tình cảm tôi dành cho Lâm Cảnh Hoài, hoàn toàn không đáng.

 

Có lẽ từ tận đáy lòng, tôi chưa bao giờ thật lòng để ý đến cậu ấy.

 

Nhưng vào lúc này, không thể diễn tả được, tôi hình như có vẻ quan tâm.

 

“Hoắc Quân Liên, không phải anh nói sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Lâm Cảnh Hoài sao?”

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, đối với chuyện tình cảm, cần phải có dũng khí.

 

Hoắc Quân Liên cười khẽ một tiếng, lắc đầu: 

 

“Nhưng tôi cảm thấy, mang đến cho em ấy một cuộc sống tốt đẹp hơn mới là việc quan trọng nhất.”

 

Lời này của anh ta nói không sai, anh ta quả thật có năng lực cùng thực lực mang đến cho Lâm Cảnh Hoài những thứ đó.

 

Quan trọng nhất là, trong việc tình cảm, anh ta đối với Lâm Cảnh Hoài là cho đi, mà tôi là nhận được.

 

Hơn nữa, hai người bọn họ mới là nhân vật chính của câu chuyện này, còn câu chuyện của tôi và Lâm Cảnh Hoài đã sớm kết thúc.

 

Tôi có chút xấu hổ thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn mở miệng hỏi câu muốn hỏi kia:

 

“Hoắc Quân Liên, anh cảm thấy…anh có suy nghĩ của riêng mình không?”

 

Hoắc Quân Liên đứng đó, vẻ mặt đờ đẫn một lúc rồi nói: “Tôi luôn biết mình đang làm gì.”

 

“Tốt rồi…”

 

Tôi mỉm cười, xoay người đi theo hướng ngược lại bệnh viện.

 

 

Loading...