Trao đổi hôn nhân - Chương 15 - 16

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:14:08
Lượt xem: 4,933

15

 

Thời gian ban ngày dài đằng đẵng, gió xuân ấm áp thổi tới.

 

Hoắc Do Phương đã sớm đặt chỗ trước, trời còn chưa sáng đã lôi kéo ta đi đến quán rượu bên đường, nghênh đón quân đội nhà họ Hoắc chiến thắng trở về.

 

Ta tựa người vào cửa sổ, thanh niên đang cưỡi ngựa đi qua dường như cũng cảm giác được, ngẩng đầu nhìn về phía ta.

 

“Nhị tẩu, nhị tẩu!”

 

Hoắc Do Phương lắc lắc cánh tay ta:

 

“Nhị ca đang nhìn tẩu đó! Rất nhiều nữ lang đều ném túi hương cho huynh ấy, tẩu cũng nhanh chóng ném một cái cho huynh ấy đi.”

 

“Ta không mang theo……”

 

Còn chưa kịp dứt lời, Hoắc Do Phương đã nhét vào trong tay ta 7-8 cái túi thơm.

 

Ta buồn cười nhìn muội ấy, lại ném một cái về phía Hoắc Nghiêu. Nào ngờ sức lực không đủ, độ chính xác có chênh lệch rất lớn.

 

Nhìn thấy túi thơm sắp rơi vào giữa biển người, Hoắc Nghiêu bỗng vung roi ngựa lên, dùng roi ngựa cuốn lấy túi thơm.

 

Chàng ngẩng đầu lên, đang muốn nở nụ cười với ta thì đã bị Hoắc Đại Lang đ.ấ.m lên cánh tay một cái.

 

“Nhị ca chơi trội, bị đại ca mắng.”

 

Hoắc Do Phương kéo cánh tay của ta, cười ngửa tới ngửa lui.

 

Sau khi đội quân đi qua rồi, ta và Hoắc Do Phương cũng quay về trong phủ.

 

Hoắc Do Phương tựa như một chú chim sẻ, vui vẻ kể cho lão thái quân và đại tẩu nghe những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

 

Lão thái quân cười nói: “Vậy hôm nay con có nhìn thấy được phu quân tương lai của con hay không?”

 

“Con thấy rồi, đi ở cuối hàng.”

 

Hoắc Do Phương cười hì hì mà nói: “May mắn là chàng ấy còn có thề cưỡi ngựa, nếu không thì con cũng không nhìn thấy chàng.”

 

Năm ngoái, muội ấy đính hôn với một phó uý dưới trướng của cha chồng.

 

Mùa hè này sẽ gả chồng.

 

Đại tẩu đứng dậy đi mua sắm những thứ cần thiết để tổ chức bữa tiệc đón gió tẩy trần cho các huynh đệ. Ta cũng muốn đi theo hỗ trợ nhưng lại bị đại tẩu đẩy trở về:

 

“Quy Vãn, muội quay về thay một bộ đồ mới đi.”

 

Ta khó hiểu mà nhìn váy áo của chính mình.

 

Đại tẩu thở dài, sai một tỳ nữ bên cạnh đưa ta trở về.

 

Tỷ nữ đưa ta về phòng, thì thầm vài câu với những tỳ nữ của ta.

 

Các nàng lục tung lên, thế nhưng lại tìm ra áo cưới của ta.

 

Người này giúp ta thay quần áo, người kia giúp ta trang điểm.

 

Lăn lộn khoảng một canh giờ, bọn họ trang điểm cho ta giống hệt như ngày ấy khi ta lấy chồng.

 

Cuối cùng còn nhét một cây quạt tròn vào trong tay ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trao-doi-hon-nhan/chuong-15-16.html.]

Bọn tỳ nữ hành lễ với ta, sau đó xoay người lui ra ngoài.

 

Chậm rãi chờ một chút, một đôi ủng ngắn màu đen xuất hiện trước mắt ta.

 

“Quy Vãn,” Chàng nói, “Ta đã trở về.”

 

16

 

Ba ngày sau, nhà họ Hoắc mở tiệc, mời tất cả bạn bè thân thiết đến.

 

Trịnh Quy Ngu là đích tỷ của ta, đương nhiên cũng nhận được thiệp mời.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy tỷ ấy mặt mày hớn hở nắm tay Tạ Dĩ An, cùng nữ lang Tạ thị đến tham dự, ta biết, Tạ Dĩ An đã diệt trừ hạt giống nghi ngờ mà ta gieo vào trong lòng tỷ ấy.

 

“Quy Vãn, Hoắc Nhị Lang còn sống thì đã sao? Dù sao, hắn ta cũng chỉ là một võ tướng.”

 

Ở chỗ không người, Trịnh Quy Ngu gọi ta lại, cười lạnh mà nói:

 

“Kỳ thi mùa xuân đã yết bảng, Tạ Dĩ An trúng Hội Nguyên, mà trong bụng ta đã mang thai con của chàng.”

 

Lòng ta nao nao.

 

Trịnh Quy Ngu thu hết phản ứng của ta vào trong tầm mắt, nhẹ nhàng vuốt ve bụng:

 

“Chàng ấy không muốn chạm vào muội, nhưng muội đừng cho rằng chúng ta giống nhau.”

 

“Trịnh Quy Vãn, kiếp này, người sống tốt hơn chắc chắn là ta!”

 

Ánh mắt ta nhìn tỷ ấy chỉ còn lại sự thương hại.

 

Kiếp trước, khi ta gặp phải loại chuyện kia, điều khiến ta cảm thấy may mắn nhất là hắn không chạm vào ta, không để ta sinh con cho hắn.

 

Nhưng lần này, vì để Trịnh Quy Ngu không nghi ngờ, Tạ Dĩ An đã động phòng với tỷ ấy.

 

Ta nhìn thấy cây trâm cài đầu bằng ngọc trai có giá trị ngàn vàng trên đầu nữ lang Tạ thị đang đứng ở phía xa.

 

Hiếm thấy mà không tranh luận với tỷ ấy, xoay người bỏ đi.

 

Chín tháng sau, Trịnh Quy Ngu sinh hạ một đứa con trai.

 

Cũng trong tháng đó, Tạ Dĩ An được khâm điểm thành tiến sĩ Viện Thái Học.

 

Mẹ cả gọi ta đến tham dự tiệc đầy tháng, liên tục dùng lời nói ám chỉ ta nhất định phải tặng lễ vật long trọng cho đích tỷ.

 

Ta dặn dò tỳ nữ ngay trước mặt bà ta:

 

“Nhờ đại tẩu chuẩn bị lễ vật theo quy củ giúp ta.”

 

Mẹ cả trợn mắt nhìn ta: “Ngươi……”

 

Ta mỉm cười ngắt lời bà ta: “Mẫu thân cứ yên tâm đi, cho dù là tặng lễ vật theo quy củ thì cũng không tệ đâu. Dù sao phủ tướng quân giàu có, những lời này, là đích thân mẫu thân nói cho ta.”

 

Trong lòng mẹ cả buồn bực, nhưng bà ta lại không nghĩ ra lời nào để phản bác ta.

 

Dù sao khi bệ hạ luận công ban thưởng, chẳng những phong cho Tôn Nặc trở thành hoàng thương* mà còn ban cho ta phong hào huyện chúa.

(* Hoàng thương: Thương gia hoàng gia.)

 

Đây là do lão thái quân đích thân vào cung xin cho ta.

 

Mẹ cả có thể tùy ý dạy dỗ thứ nữ của bà ta, nhưng lại không thể vô lễ với huyện chúa.

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện hay quá, cảm ơn nhà dịch nhìu lắm, dịch mượt quá tròi (⁠灬⁠º⁠‿⁠º⁠灬⁠)

    Cachuacuaanh 1 tuần trước · Trả lời

    Loading...