Trao đổi hôn nhân - Chương 01 - 02

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:32:44
Lượt xem: 2,892

1

 

Khoảnh khắc đích tỷ giành lấy tín vật của gia đình thư sinh, ta đã biết, tỷ ấy cũng sống lại.

 

Kiếp trước, tỷ ấy không chút do dự mà cầm lấy ngọc bội của phủ tướng quân, ném túi thơm của nhà thư sinh cho ta.

 

“Muội muội, ta cũng không có ý gì khác, tuy nhị công tử của phủ tướng quân không phải là con trai trưởng, nhưng dù sao cũng là con vợ cả. Muội gả qua đó, chỉ sợ sẽ không giành được chỗ tốt.”

 

“Vẫn là thư sinh này xứng đối với muội.”

 

Kiếp này, tỷ ấy vẫn vênh váo tự mãn như lúc trước:

 

“Quy Vãn, Tạ thị cực khổ, từ trước đến nay tỷ tỷ vẫn luôn yêu thương muội, cho nên bèn nhường cho muội một hôn nhân tốt là được gả vào phủ tướng quân.”

 

Mẹ cả kinh ngạc đến mức làm rơi ấm trà xuống đất:

 

“Quy Ngu!”

 

Tỷ tỷ nắm chặt túi thơm trong tay, kề sát vào bên cạnh mẹ cả mà thì thầm vài câu.

 

Sắc mặt của mẹ cả dần dần từ âm u chuyển sang tươi tắn hơn, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm trọng:

 

“Quy Ngu, con đã nghĩ kỹ chưa? Lỡ chẳng may xảy ra sai sót gì……”

 

“Lỡ chẳng may có xảy ra sai sót gì thì chẳng phải còn có mẹ ở đây hay sao.”

 

Đích tỷ tựa đầu vào trên vai mẹ cả, nũng nịu mà nói.

 

Mẹ cả trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn cắn chặt răng:

 

“Được rồi, mẹ nghe theo lời con.”

 

Hôn nhân của ta và đích tỷ cứ như vậy mà được định ra, chỉ là khi đặt mua của hồi môn, mẹ cả lấy lý do là phủ tướng quân giàu có, nhà họ Tạ bần hàn, lại cắt giảm một phần của hồi môn vốn dĩ đã không mấy phong phú của ta, thêm phần ấy cho đích tỷ.

 

Ta cũng không quan tâm.

 

Bởi vì bọn họ nói đúng. Phủ tướng quân giàu có, mà nhà họ Tạ……

 

Cũng không biết hồng trang mười dặm của đích tỷ có thể lấp đầy lòng tham không đáy của nhà họ Tạ hay không.

 

2

 

Kiếp trước cũng y như vậy. Mẹ cả bày tín vật của hai gia đình ra trước mặt ta và đích tỷ, cho chúng ta lựa chọn.

 

Nhưng ta biết, ta căn bản không có quyền lựa chọn.

 

Đích tỷ cầm ngọc bội đi, vứt túi thơm lại cho ta.

 

Tỷ ấy mang theo hồng trang mười dặm gả vào phủ tướng quân, mà ta ngồi trên cỗ kiệu nhỏ gả cho Tạ Dĩ An.

 

Vận mệnh của chúng ta vốn nên giống như xuất thân của chúng ta. Tỷ ấy là phu nhân cáo mệnh* ngồi tít trên cao, mà ta là vợ của một vị quan nhỏ thấp cổ bé họng.

(* Cáo mệnh: Cách gọi phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến.)

 

Nào ngờ vào ngày đích tỷ gả vào phủ tướng quân, Hoắc Nghiêu lại nhận được mệnh lệnh cấp tốc từ trong quân đội, phải theo cha ra trận, cuối cùng toàn bộ đàn ông trong nhà đều tử trận sa trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trao-doi-hon-nhan/chuong-01-02.html.]

 

Đích tỷ chỉ mới kết hôn 3 tháng mà đã thành quả phụ.

 

Tỷ ấy khóc lóc ầm ĩ suốt mấy ngày liền, đòi sống đòi c.h.ế.t muốn về nhà họ Quy. Mẹ cả thương xót nên dỗ dành tỷ ấy, nói rằng chỉ cần tỷ ấy túc trực bên linh cữu của Hoắc Nghiêu đủ 3 năm sẽ nghĩ cách để tỷ ấy về nhà.

 

Nhưng ta biết, đây là chuyện không thể nào xảy ra.

 

Cả nhà họ Hoắc đều là những người trung liệu, nếu như cha ta dám để cho đích tỷ về nhà, vậy thì chẳng phải để cho bạn đồng liêu chỉ thẳng vào mặt mà mắng hay sao?

 

Huống hồ, năm ngoái, đại ca vừa mới vào triều làm quan, đúng là thời khắc quan trọng.

 

Cho dù cha có yêu thương đích tỷ như thế nào thì cũng không vượt qua con trai của ông được.

 

Đích tỷ miễn cưỡng ở lại phủ tướng quân thêm 2 năm. Trong suốt quãng thời gian đó, vô số lần tỷ ấy đòi sống đòi chết.

 

Lần cuối cùng là khi lão thái quân của phủ tướng quân sai người mời cha và mẹ cả qua phủ, chỉ vào đích tỷ mà nói:

 

“Đón Quy Ngu trở về đi. Con bé còn cả thanh xuân tươi đẹp, hà cớ gì phải ở lại đây lãng phí thời gian?”

 

Cha sợ tới mức quỳ xuống, lạy lục xin thứ tội. Bởi vì lão thái quân không những là lão phu nhân của phủ tướng quân mà còn là cô ruột của đương kim bệ hạ, đại trưởng công chúa Chiêu Hoa.

 

Sau khi về phòng, cha giơ tay cho đích tỷ một bạt tai, hung tợn mà nói:

 

“Trịnh Quy Ngu, con có c.h.ế.t cũng chỉ có thể c.h.ế.t trong phủ tướng quân!”

 

Đích tỷ không cam lòng.

 

Đặc biệt là khi tỷ ấy nghe cha nói rằng phu quân của ta, Tạ Dĩ An, được khâm điểm thành tiến sĩ Viện Thái Học, tương lai xán lại.

 

Tỷ ấy muốn gặp ta.

 

Mẹ cả đích thân đến nhà mời ta đi trấn an tỷ ấy, ta không thể không đi. Vừa vào phủ tướng quân đã gặp lão thái quân trước. Bà ấy nắm lấy tay ta, thở dài mà nói:

 

“Hãy khuyên nhủ tỷ tỷ của con cho thật tốt. Ta cố ý thả nó về nhà, nhưng cha của con……”

 

Lão thái quân vỗ vỗ tay ta, uyển chuyển tìm một lý do thoái thác:

 

“Cẩn thận quá mức.”

 

Ta vừa đi vào trong viện của đích tỷ, vừa suy nghĩ, lão thái quân quyền cao chức trọng nhưng lại nhân từ bao dung, rốt cuộc là đích tỷ không thoả mãn ở chỗ nào?

 

Nếu người lớn trong nhà họ Tạ dễ ở chung như vậy, ta nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh giấc.

 

Lại không ngờ rằng đích tỷ mỗi ngày đều nhớ lại ngày mà chúng ta cùng lựa chọn hôn nhân, đã sớm phát điên rồi.

 

Rõ ràng tỷ ấy mới là con vợ cả.

 

Rõ ràng tỷ ấy mới nên là người được phong cáo mệnh, cao quý vô cùng!

 

Trong lúc oán hận, đích tỷ dùng trâm vàng để g.i.ế.c ta rồi tự sát ngay sau đó.

 

Cho nên, sau khi phát hiện ra mình được sống lại, tỷ ấy đã sốt ruột không thể chờ được mà tranh giành hôn nhân với nhà họ Tạ.

 

Lần này thì tốt rồi, ta không cần nằm mơ cũng có thể sống những ngày tháng an nhàn trong nhung lụa.

 

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện hay quá, cảm ơn nhà dịch nhìu lắm, dịch mượt quá tròi (⁠灬⁠º⁠‿⁠º⁠灬⁠)

    Cachuacuaanh 1 tuần trước · Trả lời

    Loading...