Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trao Cách Yêu - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-24 08:41:01
Lượt xem: 735

Ta giống như năm đó, luôn ở bên hắn, tận tâm tận lực đưa ra kế sách của mình.

Trong dân gian lan truyền tin đồn, bên cạnh bệ hạ lại xuất hiện một cô gái họ Thôi.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Người đó, không ai khác chính là ta.

Chỉ có điều, khác với mười năm qua, lần này còn thêm chút tình cảm yêu đương.

Ta nắm tay hắn, nhìn nét mặt hắn đỏ bừng.

Từng chút một hôn hắn, nhìn hắn chìm đắm trong tình cảm ta cho.

Chỉ là, dù hiện tại Tống Nhược An đã đứng trên đỉnh thiên hạ, nhưng con đường lên ngôi của hắn đã tạo ra quá nhiều kẻ thù.

Hiện giờ, thi thoảng vẫn xảy ra những bất ngờ.

Tất nhiên, trong số đó không ít là do ta sắp đặt.

Những lần ám sát liên tiếp khiến Tống Nhược An ngày càng bất an, ngay cả lính gác trong cung cũng phải thay đổi liên tục.

“Làm sao lúc nào cũng nhíu mày vậy?”

Ta nhẹ nhàng vuốt đôi mày cau lại của Tống Nhược An, từng chút một xoa dịu nỗi lo lắng của hắn.

Đột nhiên, một đứa trẻ ngây thơ chạy vào.

Tống Nhược An sợ rằng lại có sát thủ, vội vàng chắn ta phía sau.

Khi nhìn rõ người đến, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Đứa trẻ có vẻ mặt có chút quen thuộc.

“Con của Thái phó.”

Nghe vậy, ta cảm thấy bất ngờ, nhìn hắn với ánh mắt vui mừng.

Ta nhớ rõ Thái phó và tiểu thư đó, là đôi oan gia vui vẻ, lâu rồi không gặp, giờ con cái đã lớn thế này rồi.

“Bệ hạ, đây là Hoàng hậu nương nương sao?” Đứa trẻ hỏi bằng giọng điệu ngây thơ, nghe giống như một tiểu đại nhân vậy.

Ta bị câu hỏi của nó làm cho cười run rẩy, tựa vào Tống Nhược An lau nước mắt.

“Chỉ có vậy mà đã thấy buồn cười sao?” Tống Nhược An vô thức hạ thấp giọng, đỡ lấy ta, sợ ta lại bị ngã.

Ta cúi xuống, xoa nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ: “Ngươi còn biết Hoàng hậu nương nương là gì nữa à?”

“Đúng vậy, ta rất thông minh, phụ thân nói, chỉ có người yêu mới muốn ở bên nhau suốt ngày.

“Người yêu của bệ hạ, đó chính là Hoàng hậu nương nương.”

Nói thật, thằng bé nói lý lẽ cũng khá chuẩn.

Ta véo cái mặt nhỏ nhắn của nó, vô thức đáp lại: “Đúng, ngươi nói rất đúng.”

Khi ta quay lại, Tống Nhược An ngẩn người, không biết đang nghĩ gì.

Đôi môi ta vô thức nhếch lên, đôi khi, lời của trẻ con lại có thể đánh thức người khác.

“Được rồi, đi……”

“Hộ giá!”

Ngay lập tức, một lưỡi d.a.o đ.â.m xuyên qua cơ thể ta.

Máu lập tức văng lên mặt hắn.

Ta nhìn sắc mặt của Tống Nhược An, mắt thường có thể thấy được sự hốt hoảng và luống cuống hiện rõ.

...

“Ta biết ngươi có bản lĩnh, mau cứu nàng.”

Dù ta đau đớn khôn xiết, nhưng giọng nói của Tống Nhược An vẫn rõ ràng vang đến tai ta.

Ta mê mang mở mắt, hệ thống cuối cùng đã bị Tống Nhược An bóp cổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trao-cach-yeu/chuong-7.html.]

Hắn, lại có thể chạm đến thực thể của hệ thống.

“Ta cứu! Ta cứu!”

Dòng nước ấm áp từ từ chảy vào cơ thể ta, vết thương cũng dần được làm dịu.

Mái tóc trên trán ta đã ướt đẫm, Tống Nhược An ngồi bên cạnh ta, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta.

“Không sao đâu.” Hắn lặp đi lặp lại bên tai ta.

Không biết hắn đang an ủi ta hay đang an ủi chính mình.

Cho đến sáng sớm, Tống Nhược An vẫn không rời khỏi nửa bước.

“Đã đến giờ lên triều rồi.” Ta đẩy hắn.

“Không đi.” Hắn từ chối dứt khoát.

Khuôn mặt ta lập tức sụp xuống, quay người không thèm để ý đến hắn.

Hắn cuối cùng thở dài bất đắc dĩ: “Được, ta đi, nàng đừng giận, kẻo cơ thể lại có vấn đề.”

Hắn vừa đi, cái hệ thống nhút nhát liền xuất hiện với vẻ mặt nhiều chuyện.

“Cuối cùng cũng đi rồi, hắn thật sự bạo lực.”

Ta chỉ thích xem kịch vui, ôm cánh tay chế nhạo nó: “Có sao? Ta thấy cũng bình thường mà.”

Nó có phần bất đắc dĩ kêu ca: “Hắn chỉ đối tốt với ngươi.

“Nhưng giờ ngươi đã ổn định lại rồi, ta cũng phải nói cho ngươi, dù hắn không đe dọa ta, ta cũng sẽ cứu ngươi.”

Ta nâng lông mày, vẻ mặt giống như đang đùa giỡn với nó.

“Ồ? Quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy sao?”

“Cũng không phải vậy, ngươi giờ đã trở thành nữ chính trong tiểu thuyết, sự ra đi của ngươi sẽ ảnh hưởng đến sự vận hành của ta.

“Ta tự nhiên phải cứu ngươi.”

...

Ta nghe lời của hệ thống nói, lâm vào trầm tư, hóa ra là như vậy.

Ta giả vờ không quan tâm, mỉm cười trêu đùa: “Vậy ngươi phải cảm ơn ta nhiều lắm.

“Ta không chỉ tạo ra thế giới này, mà còn tặng ngươi một nữ chính.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đa tạ, đa tạ.”

Trên mặt ta nở nụ cười, nhưng lòng bàn tay lại không thể ngừng siết chặt.

Từng chút một, móng tay đ.â.m vào thịt, cơn đau âm ỉ làm ta tỉnh táo lại.

Tống Nhược An, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt.

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta, im lặng cầm lấy thuốc trị thương bên cạnh, từ từ mở bàn tay ta ra.

Cũng thật buồn cười, trước mặt hắn, lại chính là lúc ta không cần phải che giấu mình nhất.

Dù sao, hệ thống sợ hắn đến mức gần như muốn chạy trốn xa mười dặm.

“Nàng muốn đi ngắm trăng không?”

Ta hơi ngạc nhiên: “Khi nào mà ngươi trở nên lãng mạn vậy?”

“Đây không phải là nàng dạy ta sao?

“Tất cả mọi thứ của ta, không phải đều do nàng dạy sao?”

Miệng hắn tuy mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại hiện rõ nỗi đau thương.

Ngày xưa, ta dạy hắn cách làm một minh quân.

Giờ đây, ta dạy hắn cách yêu thương. Chỉ tiếc, người sẽ ở bên hắn, cuối cùng không phải là ta.

Chỉ mong lần sau hắn gặp được người yêu, đừng có quá cuồng si như vậy.

Loading...