TRANH DIÊN - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 23:03:32
Lượt xem: 1,526

8

Nghe xong, sắc mặt Tống Dục trắng bệch.

Hắn nói:

"Ngươi... ngươi muốn ta nạp Tiểu Thúy làm thiếp ư?

"Thẩm Tranh Diên, ta chỉ để Tiểu Thúy hầu hạ trong thư phòng, chưa từng có ý định nạp nàng ta!"

Ta từ tốn ngước đôi mắt lên:

"Vậy sao?

"Nhưng không biết phu quân đã từng nghĩ đến chưa, nếu Tiểu Thúy đêm đêm hầu hạ trong thư phòng, cô nam quả nữ trong một phòng, dù phu quân có nói bên ngoài các người không liên quan gì tới nhau, thì người ngoài có tin không?

"Như vậy, dù phu quân có thừa nhận hay không, thì mọi người đều sẽ đồn đoán Tiểu Thúy là thiếp của phu quân, sau này Tiểu Thúy cũng rất khó gả đi. Vì vậy thiếp nghĩ, hay là bây giờ phu quân cho Tiểu Thúy một danh phận."

Sắc mặt Tống Dục tái mét.

Ta hiểu hắn quá rõ, hắn không chỉ muốn lập ra thân phận quân tử thanh cao trong mắt thế gian, mà còn phải tạo dựng hình ảnh thủy chung son sắt trước mặt đích tỷ ta ThẩmTâm Nguyệt.

Kiếp trước, để vun đắp danh tiếng si tình này, hắn chẳng ngần ngại nhiều lần bôi nhọ ta trước mặt Thẩm Tâm Nguyệt.

Chàng nói ta quyến rũ hắn, đầu độc hắn. Dù sao thì mọi chuyện cũng chỉ là ảo tưởng của ta , còn chàng ta từ đầu đến cuối vẫn một lòng một dạ băng thanh ngọc tiết.

Một khi đã vậy, đương nhiên chàng ta không thể cho Tiểu Thúy danh phận.

Lấy vợ còn cho là do gia đình ép buộc, nếu còn nạp thiếp thì nhân thiết si tình tuyệt đối không giữ được.

Tống Dục im lặng một lát rồi nói:

"Nếu đã như vậy, ta sẽ không gọi Tiểu Thúy đến thư phòng nữa.

"Để nó đi phục vụ Nhu nhi đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tranh-dien/chuong-8.html.]

Tôi vội vàng nói: "Điều này càng vạn lần không thể."

Sắc mặt Tống Dục đã tức giận: "Tại sao không thể? Nhu nhi là thiên kim tiểu thư, trước kia trong phòng chỉ riêng a hoàn hạng nhất đã có đến tám người. Sau này muội ấy còn phải gả chồng, thanh danh đối với muội ấy quan trọng biết bao? Bây giờ nhà ta sa sút rồi, gia cảnh tất nhiên không thể so với trước đây, nhưng cũng không thể để muội ấy mất thể diện."

Tôi cắt lời Tống Dục: "Chàng, chính vì thanh danh đối với nữ tử chưa xuất giá là vô cùng quan trọng, cho nên mới tuyệt đối không thể để Tiểu Thúy đi phục vụ Nhu nhi được."

Thấy Tống Dục tỏ vẻ khó hiểu, ta chảy nước mắt nói:

"Chàng không biết sao, nha đầu Tiểu Thúy này cử chỉ thô lỗ, một ngày phải mắng người tám lần.

"Thiếp vốn là người xuất thân thấp kém, bị nó liên lụy cũng đành, nhưng tiểu thư cao quý như Nhu nhi nào có thể tiếp xúc với Tiểu Thúy chứ. Đến lúc đó người ngoài nói trên bảo dưới không ra gì, một đứa thô lỗ như Tiểu Thúy, chắc chắn Nhu nhi được nó phục vụ cũng chẳng có giáo dưỡng gì-- vậy chẳng phải hỏng bét hay sao?"

Lúc này, Tiểu Thúy đã hiểu, lập tức ưỡn cổ lên bất phục nói:

"Thật là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga -- thật làm người ta đau lòng. Ai chả do mẹ đẻ ra, dựa vào đâu mà Nhu nhi thì cao quý, còn ta thì thô tục?

"Đừng nói tới chuyện phục vụ Nhu nhi, thậm chí có cho ta làm thiếp của chàng, ta cũng có thể đảm nhiệm được... chàng ơi, chàng đừng đi chàng ơi!"

Tiểu Thúy đối với bóng dáng bỏ chạy lủi thủi của Tống Dục vừa hô hào vừa nói, đợi Tống Dục chạy mất dạng, nó mới quay lại cười khoái chí với ta.

Những ngày sau đó, Tống Dục và Tống Nhu sống rất khổ sở.

Hai vị công tử tiểu thư từ nhỏ được hầu hạ sung sướng này, rời xa người hầu thì không làm được gì.

Trước đây, Tống Dục đánh đàn cần có người cầm đàn, uống trà cần có người rót trà ấm vừa tới, tất cả quần áo đều là màu nhạt, chủ yếu mang dáng vẻ công tử như ngọc phong lưu diễm lệ.

Bây giờ, những ma ma trong sân của chàng ta đều không còn rồi, chỉ còn lại hai tiểu sai vặt, ngay cả giặt quần áo cũng chẳng sạch. 

Những chiếc áo màu trắng sữa và màu xanh nhạt của chàng ta rất nhanh đã trở nên bẩn thỉu nhem nhuốc, không còn vẻ tiên khí nào nữa.

Tống Nhu còn thảm hơn, hai nha hoàn hạng nhất suốt ngày không đụng tay đụng chân vào nước giặt cái, sau khi làm hai ngày việc nặng, một đứa thì trốn đi trong đêm, đứa còn lại thì không trốn được, ngày nào cũng thở dài chán nản như bị sương đánh.

Những ngày như thế này kéo dài hơn mười ngày, Tống Nhu hoàn toàn không chịu được nữa.

Nàng quyết định đi nhờ sự giúp đỡ của hảo tỷ muội Thẩm Tâm Nguyệt.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...