TRĂNG VỪA NHÔ LÊN - Phiên Ngoại: Góc Nhìn Cố Đình

Cập nhật lúc: 2024-07-04 14:08:06
Lượt xem: 1,993

Phiên Ngoại 1: Góc Nhìn Cố Đình

1

Buổi tối, Cố Bắc 18 tuổi gõ cửa phòng làm việc của Cố Đình. Người em trai ít nói này rất ít khi chủ động tìm anh để nói chuyện.

Trong phòng, trước chiếc bàn lớn, Cố Đình lười biếng nghe báo cáo từ các cấp cao của công ty qua video, trong khi ra hiệu cho Cố Bắc vào.

Cố Bắc bước vào, ngón tay thon dài cầm một phong bì màu hồng. Cố Đình gõ nhẹ lên bàn, ánh sáng từ màn hình máy tính làm gương mặt anh thêm phần lạnh lùng.

Cố Đình nhướn mày: "Có chuyện gì?"

Cố Bắc đặt bức thư tình lên bàn, bình thản nói: "Đây là thư của Lâm Tinh gửi cho anh."

Nghe đến cái tên Lâm Tinh, Cố Đình khựng lại, tạm dừng cuộc họp, ánh mắt rơi vào bức thư tình.

Sau một lúc, Cố Đình cười nhẹ: "Cô bé nhà họ Lâm à, được, để lên bàn đi."

2

Nếu không nhận được bức thư tình này, Cố Đình nghĩ anh sẽ mãi mãi coi Lâm Tinh như cô em gái nhà hàng xóm.

Bởi Cố Đình luôn cảm thấy Lâm Tinh và anh không thuộc cùng một thế giới, cô bé tươi sáng và rực rỡ quá mức.

Còn anh mỗi ngày đều đeo mặt nạ lăn lộn trong danh lợi trường, sống một cuộc sống buồn tẻ và giả dối.

Một người như anh không xứng đáng với tình cảm của Lâm Tinh.

Nhưng trong suốt năm đó, ngay cả Cố Đình cũng không nhận ra, đối với bất cứ việc gì hay ai, anh luôn nghiêm khắc, nhưng lại vô cùng khoan dung với Lâm Tinh.

Cố Đình nghĩ mình không nên vượt quá giới hạn, nhưng ngày hôm đó, sau khi nhận được bức thư tình từ Cố Bắc, anh không thể tập trung vào cuộc họp qua video vào buổi tối đó.

Anh mất ngủ, gương mặt xinh đẹp và kiêu ngạo của cô bé không ngừng hiện lên trong đầu anh.

Khi trời gần sáng, Cố Đình đứng ngoài ban công hút thuốc suốt một tiếng đồng hồ.

Trời hửng sáng, đầu lọc thuốc lóe sáng, cửa nhà bên cạnh mở ra, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đeo túi một vai chạy ra.

"Mẹ ơi, con không ăn sáng nữa, không thì muộn giờ học bị Cố Bắc trừ điểm mất!"

Dây giày lỏng, cô gái chạy vài bước rồi ngồi xuống buộc lại, cái cổ dưới mái tóc đuôi ngựa trắng ngần.

Cô gái đứng dậy chưa vững, ánh mắt liếc thấy Cố Đình trên ban công, theo phản xạ vẫy tay: "Cố Đình! Hôm nay hiếm khi anh chưa đi làm."

Cố Đình nhìn vào đôi mắt cười của cô gái, ánh mắt anh tối lại vài phần, sửa lại: "Gọi là anh."

Cô gái ngay lập tức bĩu môi: "Ồ, em đi học đây, anh à."

Cố Đình ánh mắt đen thẳm, giọng trầm trầm: "Đi cẩn thận, chú ý an toàn."

Cô gái đã đi về phía trước, nghe lời nhắc nhở, cô không quay đầu, chỉ vẫy tay.

Buổi sáng có gió, làm tóc cô gái bay bay.

Cố Đình nhìn theo bóng dáng cô gái, chỉ nhìn bóng lưng thôi mà cô bé đã sống động đến thế.

Điếu thuốc trên tay gần tàn, cảm giác bỏng rát làm đầu óc Cố Đình tỉnh táo, anh rời mắt, ném đầu lọc vào thùng rác.

3

Không rõ lý do, Cố Đình bắt đầu cố ý tránh tiếp xúc với Lâm Tinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trang-vua-nho-len/phien-ngoai-goc-nhin-co-dinh.html.]

Đã nhiều lần rồi, nhà họ Lâm và nhà họ Cố có mối quan hệ tốt, mỗi lần hai nhà tụ tập, Cố Đình đều ở công ty.

Khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại của cô gái: "Anh Cố Đình, sao anh lại không về ăn cơm? Hôm nay dì Tống làm món sườn xào chua ngọt tuyệt nhất đấy!"

Cố Đình dừng bút, lặng lẽ nghe cô gái oán trách, lúc này cô như một chú mèo nhỏ.

"Anh Cố Đình? Sao anh không nói gì?"

Cố Đình tựa lưng vào ghế, ngón tay dài vô thức gõ nhẹ lên bàn: "Đang làm việc."

"Wow, anh là sếp đấy! Mấy người làm sếp có phải ai cũng bận rộn như anh không? Chẳng phải còn có nhân viên làm cùng anh sao?"

Cố Đình nhìn công ty tối đen, ngoài anh không còn ai ở lại.

Anh thường xuyên chỉ có một mình: "Ừ, mọi người đều ở lại."

Cô gái thở dài:

"Thôi được, nhân viên chưa về, anh làm sếp cũng phải làm gương.

"Nhưng lần sau tụ tập nhất định phải về nhé, hôm nay dì Tống nhắc anh mấy lần đấy, chắc dì nhớ anh rồi.

"Anh cũng biết mà, dì Tống rất sĩ diện, chắc chắn sẽ không nói với anh đâu."

Cố Đình nhướn mày: "Dì nhớ anh sao?"

"Đúng vậy!"

Cố Đình cười nhẹ: "Được, lần sau tụ tập anh sẽ về."

Phiên Ngoại 2: Trả Nợ

Lúc 7 giờ tối tại tầng trên cùng của tập đoàn Cố thị, Tống Cảnh bước thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.

"Không thể nào, Cố Đình, anh muốn ai làm việc đến c.h.ế.t sao? Giờ này mà vẫn chưa về nhà? Anh còn chăm chỉ hơn những người mới khởi nghiệp như chúng tôi, anh đúng là đáng có tiền."

Người đàn ông trước máy tính ngẩng đầu lên, không nói gì, ánh mắt lại trở về màn hình, tập trung.

Tống Cảnh quen với việc Cố Đình dễ dàng xử lý mọi việc, tò mò không biết kế hoạch nào khiến Cố Đình căng thẳng như vậy.

Tống Cảnh bước đến bàn, liếc nhìn, những chữ lớn khiến anh không thốt nên lời.

"Anh... anh..."

Cố Đình lạnh lùng liếc nhìn anh, Tống Cảnh giơ ngón cái: "Tôi tưởng là dự án lớn nào khiến anh nghiêm túc như vậy, hóa ra toàn là chuyện tình cảm. Theo đuổi người mà cũng cần viết nhiều như vậy sao? Anh cứ xông tới là được, anh là Cố Đình đấy!"

Người đàn ông lạnh lùng không để ý đến lời trêu chọc của Tống Cảnh: "Anh có việc gì?"

"Tôi thực sự có việc." Tống Cảnh đặt một tấm thẻ lên bàn: "Đây là tiền anh cho tôi mượn bốn năm trước để khởi nghiệp, giờ tôi có thể trả lại anh, công ty tôi đã đi vào ổn định."

Đặt thẻ xuống, Tống Cảnh không làm phiền Cố Đình nữa, quay người đi ra.

Ánh mắt Cố Đình rơi vào tấm thẻ, mắt tối lại, bất ngờ gọi Tống Cảnh: "Tống Cảnh."

"Gì?" Tống Cảnh quay đầu thấy Cố Đình nhìn chằm chằm vào mình, giật mình: "Có... có chuyện gì?"

Trong mắt đen của Cố Đình có sự cố chấp: "Lâm Tinh mở công ty đòi nợ, giúp tôi một việc."

"Anh không định..."

Cố Đình giọng nghiêm túc: "Tôi cần một lý do để tiếp cận cô ấy."

Mã số: YXXB8JLL3AAaynf88k4oYfbRZ

Bình luận

1 bình luận

  • truyện nhẹ nhàng dễ thương, nma quả bà nu9 mở cty đòi nợ nó buồn cười 🤣

    hohyunju 1 tháng trước · Trả lời

    Loading...