TRĂNG TRÒN HOA ĐẸP - Chương 03

Cập nhật lúc: 2024-07-04 14:35:00
Lượt xem: 193

5.

Lúc đầu, Cố Hựu Phàm nhất quyết không chịu bước vào sân của tôi nửa bước.

Sau đó, là Cố phu nhân nhìn không nổi nữa, cầm kéo lấy c.h.ế.t uy hiếp, anh ấy không còn cách nào khác, mới bị ép chung phòng với tôi.

Mặc dù là phu thê, nhưng hai người chúng tôi không hề có chút quen thuộc nào.

Cố Hựu Phàm vừa vào phòng liền lấy ra một quyển sách, nằm trên trường kỷ xem say sưa.

Tôi trộm nhìn Cố Hựu Phàm vài lần, nhưng trước sau vẫn không có dũng khí tiến đến bắt chuyện với anh ấy.

Tôi đứng ngồi không yên, đành phải trêu đùa hai con cá đuôi vàng trong bể cá.

Không biết qua bao lâu, Cố Hựu Phàm đi tới phía sau tôi, “Cá này, làm sao cô có vậy?”

Giọng nói của anh ấy rất từ tính, trầm thấp rất êm tai.

Tôi quay đầu đón ánh mắt của anh ấy, rụt rè nói: “Là anh trai em tặng cho em.”

Cá này là quà mừng tân hôn của anh trai tôi.

Khác với cá chép gấm bình thường nuôi trong hồ nước, hai con cá vàng này thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, toàn thân mọc đầy vảy màu trắng bạc, khối u thịt màu đỏ trên đầu cao ngất, lúc bơi trông cực kỳ đáng yêu.

Lúc trước, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó đã thích, ca ca liền cố ý mua nó tặng tôi coi như là quà mừng tân hôn.

Cố Hựu Phàm không nói gì nữa, tôi đành phải cố gắng tìm chút đề tài.

“Có phải anh cũng cảm thấy chúng nó rất đáng yêu phải không?”

“Hửm?”

Anh ấy nghĩ nghĩ rồi ám chỉ: “Đúng là rất đáng yêu, nhưng là vì dục vọng cá nhân của mình mà nhốt chúng nó trong bể cá cả đời, không khỏi quá mức tàn nhẫn.”

Tôi nghe hiểu ý tứ bên ngoài của anh ấy, trên mặt có hơi không nhịn được. Hai tay để sau lưng, móng tay hận không thể bấu vào trong thịt.

Sau đó Cố Hựu Phàm còn nói thêm: “Có lẽ đối với cô mà nói, lời của tôi có hơi tàn nhẫn, nhưng tôi cũng không muốn lừa cô. Tôi đã có người mình yêu, hy vọng cô không nên có bất kỳ ảo tưởng gì với tôi.”

Tôi không khóc, cũng không lì lợm la liếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trang-tron-hoa-dep/chuong-03.html.]

Tôi chỉ bình tĩnh nhìn Cố Hựu Phàm, bình tĩnh gật đầu.

“Tôi biết rồi.”

Cố Hựu Phàm có hơi ngoài ý muốn, hiển nhiên anh ấy không ngờ tới tôi sẽ phản ứng như vậy.

“Vậy cô…… không muốn hỏi tôi gì sao?”

Tôi cắn môi: “Vậy, anh sẽ đuổi tôi đi sao?”

Nếu là Cố Hựu Phàm bỏ tôi, có lẽ cha tôi cũng sẽ chê tôi làm mất mặt, không chịu cho tôi trở về nhà họ Lâm.

Đến lúc đó, tôi phải làm sao đây……

Hiển nhiên Cố Hựu Phàm cũng nghĩ đến điểm này.

Anh ấy trịnh trọng nói với tôi: “Cô cũng là người bị hại trong cuộc hôn nhân này, nếu cô không có nơi nào để đi, nhà họ Cố sẽ không thờ ơ với cô. Nếu như cô tìm được người mình thích, cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô.”

Thật sự là làm người ta dở khóc dở cười.

Lần đầu tiên tôi và trượng phu nói chuyện tâm sự sau khi kết hôn, anh ấy cư nhiên xúi giục tôi tự do yêu đương.

 

6.

Tôi cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Nữ tử ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng. Từ ngày đầu tiên gặp anh ấy, tôi đã chuẩn bị mình sẽ chung sống với anh ấy cả đời rồi.

Ban đêm trời đổ mưa, tôi nằm trên giường lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi tí tách.

Tôi nhớ tới lời lúc trước mẹ thường nói với tôi, người phụ nữ thông minh phải giống như nước, lặng lẽ dung nhập vào cuộc sống của người đàn ông và trở thành một phần trong cuộc sống của hắn.

Ngày này qua tháng nọ, hắn sẽ không thể rời xa con được nữa.

Sức khỏe của Cố phu nhân vẫn luôn suy nhược. Việc trong nhà họ Cố đều do một tay tôi lo liệu.

 

Bình luận

3 bình luận

  • Truyện hay vô cùng. Buồn mà không bi, sầu mà không lụy. Giọng văn trữ tình mà chất nặng nỗi niềm. Thế đạo nghiệt ngã, ai cũng tốt đẹp nhưng không ai được trọn vẹn.

    Rouge2011 1 tuần trước · Trả lời

  • Đọc hết truyện, na9 và nu8 đều tốt, truyện không yêu đương mất não mà yêu lý trí

    Phong 1 tuần trước · Trả lời

  • Mới đọc đến chương ba, thằng chồng bị ép cưới cũng không dây dưa với nu9 mà nói luôn bản thân có người mình yêu, nu9 bị hại cũng không ác cảm với nu9, xem đoạn sau hữu phàm có trò khốn nạn gì với nu9 không

    Phong 1 tuần trước · Trả lời

Loading...