Trăng sáng như tuyết - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:51:59
Lượt xem: 1,208

4

 

Một số người có mặt, bao gồm cả Trần Phàm, sắc mặt đều đại biến.

Không ai rõ hơn bọn nó biết vì sao bọn nó lại phải vào đây.

Từ Tịnh bình tĩnh kéo góc áo của Trần Phàm.

Ý nghĩa là thôi đi. Trần Phàm mấp máy môi, nói ra lời lẽ gay gắt:

"Hôm nay tôi không tranh cãi với cô, lần sau xem tôi có đánh ch cô  hay không!"

 

Nói xong, năm người hoảng sợ rời đi.

 

*

 

Hầu như không ai biết rằng năm người họ đã dùng bệnh tâm thần để che đậy tội ác của mình.

Đêm Hạ Minh Nguyệt ch, tôi phát bệnh. Tôi lắc lư cơ thể, lê bước đến bệnh viện mà tôi thường đến. Thực sự, việc gặp bác sĩ chẳng có ích gì với tôi cả.

Nhưng Minh Nguyệt luôn nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ,

"Hiểu Tuyết, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé, được không? Cứ coi như là vì tớ đi."

 

Đôi mắt cô ấy nhìn tôi đầy mong đợi, và lần nào tôi cũng không nỡ từ chối. Theo thời gian nó đã trở thành một thói quen.

Ngày hôm đó, khi tôi chuẩn bị rời đi sau khi uống thuốc, tôi đã nghe được một bí mật.

 

Tên cầm đầu đặt một thẻ ngân hàng trước mặt bác sĩ.

"Bác sĩ Lương, đây là 10 triệu. Xin hãy giúp tôi chẩn đoán tâm thần. Sau khi sự việc kết thúc, tôi sẽ thêm 5 triệu nữa coi như tiền bịt miệng."

Sau này, chẩn đoán tâm thần đơn giản này đã dễ dàng xóa bỏ tội ác của 5 người họ trước tòa.

Vụ án đã được giải quyết và 5 nghi phạm chỉ bị đưa vào bệnh viện tâ mthần để giáo dục lại nhân phẩm.

Cái ch của Hạ Minh Nguyệt giống như một hạt bụi bị gió thổi bay đi.

 

5

Sau bữa tối là thời gian hoạt động tự do.

Vì chuyện xảy ra vào buổi trưa nên bí mật của năm người đã bị vạch trần. Tất cả bọn họ đều có chút hoảng sợ.

Năm người tụ tập quanh phòng khách, đều ra vẻ có chút trịnh trọng.

"Phàm ca, Không phải là Giang Hiểu Tuyết đã biết hết rồi chứ?"

Người nói ra câu này là Hứa Tình.

Cô ta là bạn gái của Trần Phàm, cô ả vốn không có tiếng nói trong gia tộc, và chỉ nhờ Trần Phàm mà mới có chút cảm giác tồn tại.

Trần Phàm bực bội vò vò tóc, sốt ruột nói:

"Đừng nghe con đó nói bậy, có thể nó đang lừa chúng ta, sau này không ai được phép nhắc đến chuyện này nữa, nếu có ai nhắc đến nữa, tao gi đứa đấy!"

Bụp!

Đèn trong phòng vụt tắt.

"Trần đại nhân muốn gi ai?"

Tôi cầm con d.a.o và vỗ tay liên tục. Ánh trăng ngoài cửa chiếu vào mặt tôi, mờ ảo và tối tăm.

Giống như lệ quỷ đáng sợ vô cùng.

Đứa con gái còn lại, Ôn Tuệ Tuệ là đứa nhát gan nhất đã hét lên vì sợ hãi.

Âm thanh chói tai khiến sự hưng phấn trong cơ thể tôi chuẩn bị được khuấy động,

Tôi phấn khích đặt mũi d.a.o lên bàn.

"Suỵt... Nếu chúng mày còn hỏi lại, thì tao sẽ gi đứa đấy đầu tiên."

*

Trong nhà im lặng như tờ.

Trước đây bọn này chưa từng được thực chiến bao giờ cả. Chúng nó trước giờ luôn ở thế chủ động tấn công người khác thôi.

Bây giờ đến khi tôi chủ động tấn công, đứa nào đứa nấy cũng có vẻ hoang mang bối rối.

 

"Hạ Minh Nguyệt ch như thế nào? Là đứa nào trong bọn mày gi cậu ấy."

Dù đã biết rõ câu trả lời nhưng tôi vẫn hết lần này đến lần khác xé toạc vết sẹo, dày xéo và chà đạp lên nó.

Chỉ bằng cách này tôi mới cảm giác mình vẫn còn đang sống.

Một thằng béo, tên là Cao Hổ là kẻ phản ứng lại đầu tiên.

"Phàm ca, có gì phải sợ? Nó chỉ là một con ch..ó cái mà thôi! Chúng ta có năm người, chỉ cần một phút là sẽ hạ được nó ngay."

 

 

6

Trần Phàm nháy mắt lấy lại tinh thần. Thái độ ngay lập tức thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trang-sang-nhu-tuyet/chuong-2.html.]

Đôi mắt hắn ta hèn mọn và tàn nhẫn , hắn bước đến gần, không chút do dự dùng một tay giữ cằm tôi.

"Giang Hiểu Tuyết, mày cho chỉ cầm một con d..ao mà tao sẽ sợ mày à?"

"Chậc chậc, nhưng làn da của của mày cũng mềm lắm, cũng được xếp ngang hang với Hạ Minh Nguyệt đấy, ha ha ha."

Khi nhắc đến Minh Nguyệt, tôi lập tức tức giận, sát khí tràn ngập trong cơ thể.

Hạ Minh Nguyệt không phải là cái tên mà con ch.ó này có thể gọi!

Tôi nhặt con d.a.o lên và đ.â.m thật mạnh vào cánh tay nó.

"Ah!"

Trần Phàm buông cằm tôi ra, che lấy cánh tay bị đâu, vẻ mặt thống khổ như muốn gi tôi.

 

"Con m..ẹ nhà nó, còn thất thần ra đấy làm gì, xông lên!"

Cao Hổ nuốt nước bọt, nương theo ánh trăng mà vọt tới.

Tôi nhếch khóe môi và cử động cổ tay.

Tôi đã không được giãn gân cốt trong hai năm cũng không biết kỹ năng của mình có mai một chút nào hay không đây?

Cao Hổ trông có vẻ to béo thế thôi nhưng thực ra chỉ là dạng “ thùng rỗng kêu to” , chỉ được cái vẻ bề ngoài chứ nội tâm thì hèn nhát.

Sau vài cú đấm, nó ôm bụng và ngã xuống đất. Khóe miệng chảy máu.

 

Lưu Dương, nam sinh duy nhất còn lại, lắc lắc cổ, cười tà ác.

"Một ván."

 

Tôi biết Lưu Dương, nó là quán quân của câu lạc bộ Judo trong đợt thi vừa qua.

Thật đáng tiếc khi ấy, tôi đây lại không tham gia được.

Lưu Dương đến gần tôi, sau vài hiệp, nó khóa cổ tôi bằng một cú húc đầu.

Trong bóng tối, nó ghé sát vào tai tôi và hít một hơi thật sâu.

"Kỹ năng của mày khá tốt nhưng lại không ấn tượng lắm. Tuy nhiên, vòng eo thì lại khá mềm."

 

Vừa nói, tay nó vừa vuốt ve eo tôi rồi thuận đường xuống rốn.

Chính là lúc này!

Bằng một đánh bằng tay trái, tôi thoát khỏi sự kiềm chế của hắn ta, nhặt con d.a.o và đ.â.m vào phần thân dưới Lưu Dương.

"A! Giang Hiểu Tuyết! Tao đ..ụ ch con m..ẹ m..ày !"

Lưu Dương che thân dưới đau đớn ngã xuống đất.

Vừa rồi hắn phản ứng rất nhanh, nếu không con d.a.o này đã lấy mạng nó rồi.

 

7

Ôn Tuệ Tuệ và Hứa Tình bị dọa đến mức mặt trắng bệch, ngã xuống đất khóc hết nước mắt.

Tôi bước qua Lưu Dương, đi tới chỗ họ và ngồi xổm xuống.

Dùng con d.a.o đẫm m.á.u tát vào mặt hai người.

"Nói cho tao biết, chủ ý gi Hạ Minh Nguyệt là ai."

 

Ôn Tuệ Tuệ run run môi nói ra tất cả những gì mình biết.

"Đó là Trần Phàm... chủ ý. Cậu ấy bình thường hay ức h.i.ế.p Hạ Minh Nguyệt... Ngày đó hắn muốn... cưỡng h.i.ế.p cậu ấy... Hạ Minh Nguyệt chống cự, cắn trả... Trần Phàm bảo nhất định phải tìm người dạy cho cô ấy một bài học... và... anh ấy còn lấy video của Hạ Minh Nguyệt... Đăng trên web đen..."

"Nhưng! Tôi thực sự không tham gia...Tôi chỉ là kẻ quay lại thôi...wuwu..."

 

Sau khi Ôn Tuệ Tuệ nói xong, Trần Phàm liền hét lên:

"Ôn Tuệ Tuệ! Im mồm ngay!"

Tôi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng.

Thì ra Minh Nguyệt bị bắt nạt nhiều như vậy nhưng tôi lại không thể nhìn thấy.

 Chẳng trách trên người cô ấy luôn có vết thương, mỗi lần hỏi đều tìm cớ trốn tránh.

Đó là lỗi của tôi.

Nếu như lúc đó tôi cố gặng hỏi thêm vài câu nữa có lẽ cậu ấy sẽ không ra nông nỗi như thế này.

Cậu ấy vốn người nhút nhát như vậy, khi bị đánh sẽ sợ hãi biết bao nhiêu chứ.

Đôi mắt tôi đỏ ngầu, Những sợi dây lý trí trong đầu tôi bắt đầu trở lên hỗn loạn..

Tôi giơ d.a.o lên , lao về phía Trần Phàm.

Sau một tiếng hét to, trong nhà bật sáng.

Các bác sĩ, y tá và nhân viên bảo vệ đều lao vào.

Họ giữ lấy con d.a.o và ngăn tôi lại.

“Bệnh nhân ở phòng số 5 đang bị hưng phấn quá độ, sẽ được tiêm thuốc an thần và biệt giam hai ngày để theo dõi.”

Cho đến khi chiếc kim đ.â.m vào người tôi, nhân viên bảo vệ mới lôi được tôi đi.

Năm người còn lại khó khan lắm mới có thể hoàn hồn.

 

Bình luận

2 bình luận

  • Trả thù đã. Truyện cũng chữa lành cuối cùng nu9 cũng gặp lại Minh Nguyệt 🥲

    Remily 2 tuần trước · Trả lời

    • Cảm độg wa, dù nu9 có hơi khùm nhg t thik, cảm ơn nhà dịch và tác giả 😍❤️

      Cavang 3 tuần trước · Trả lời

      Loading...