Chạm để tắt
Chạm để tắt

TRẠNG NGUYÊN NƯƠNG TỬ - 6

Cập nhật lúc: 2024-09-03 09:55:17
Lượt xem: 6,803

10

 

Mẹ đã bắt đầu mơ làm mẹ của cử nhân.

 

Bà cười gượng: "Chuyện này cũng không gấp, chúng ta nên bàn bạc thêm."

 

Cha gõ gõ tẩu thuốc đứng dậy: "Ừ, cũng muộn rồi, chúng ta về nhà trước."

 

Tiễn cha mẹ ra đến cổng, cha dừng lại, vỗ vai Kỷ Tùng Trúc: "Con là người tốt, hãy đối đãi tốt với Đại Nhi."

 

Họ vừa đi, ta liền thở phào nhẹ nhõm: "Phu quân, trước đây thiếp không biết chàng lại khéo léo đến vậy."

 

Chàng nhìn ta: "Giờ hối hận cũng không kịp nữa, nàng đã là thê tử của ta rồi."

 

"Hổ Nhi thì không nói, Ngưu Nhi mới có năm tuổi, vẫn còn cơ hội. Dù không đỗ tú tài, học chữ hiểu lễ nghĩa cũng tốt."

 

Điều này cũng đúng.

 

Từ đó, họ hàng cũng có người muốn gửi con và đất đai qua nhà ta, nhưng Tùng Trúc luôn tiếc nuối: "Sợ là không được, ngay cả đệ của vợ ta cũng từ chối, nếu giờ nhận lời ngươi, cha mẹ vợ ta biết phải làm sao."

 

Xem ra lúc chàng lừa cha mẹ, đã nghĩ đến điều này.

 

Đã đỗ tú tài, bước tiếp theo là thi cử nhân.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Điều này vô cùng quan trọng.

 

Vì đỗ cử nhân thì mới có tư cách làm quan. Cả nước có nhiều tú tài, nhưng ba năm một lần kỳ thi Hương, chỉ có khoảng ngàn người đỗ cử nhân.

 

Bao nhiêu tú tài dù khổ học cả đời, đến khi tóc bạc trắng, cũng không đỗ được cử nhân.

 

Vì tiền đồ, Tùng Trúc cần đến học ở trường phủ.

 

Ta và mẹ chồng bàn bạc, quyết định đi cùng chàng lên phủ.

 

Tùng Trúc nghe xong cũng rất vui mừng.

 

Mẹ chồng lo liệu mọi việc nhanh chóng, trong hai ngày đã thu xếp xong xuôi mọi thứ trong nhà.

 

Gà vịt không mang đi được đều gửi lại cho cha mẹ.

 

Ta, Chu Giao Giao, lần đầu tiên trong đời rời khỏi trấn, rời khỏi huyện, nhờ phúc phu quân, lên đến phủ.

 

Phủ thành rất nhộn nhịp, chúng ta thuê một tiểu viện.

 

Phía trước bán đậu phụ, phía sau ở.

 

Tùng Trúc ở trong học viện, mỗi tháng về nhà ba đến năm ngày.

 

Người trong thành đông đúc, ai cũng bận rộn, tú tài cũng nhiều, ban đầu hàng xóm khen ngợi vài câu, sau cũng quen thuộc.

 

Hai năm trôi qua, mọi việc đều êm đềm.

 

Hổ Nhi học chữ, dù vụng về, tính tình cũng được cải thiện chút.

 

Mẹ dường như nhận ra, biết Tùng Trúc ban đầu chỉ lấp liếm, ta mang lễ về nhà mẹ đẻ, bà lại không vui vẻ.

 

Sau lưng chửi ta là đồ sói mắt trắng không biết ơn.

 

Lý chính hoạt động hai bên, cuối cùng con gái béo của thím béo, Đại Hoa, gả cho một thương nhân giàu có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trang-nguyen-nuong-tu/6.html.]

 

Lại sinh được con trai.

 

Đi lại trong làng thật đắc ý, những ngày lễ tết về nhà, đeo vàng đeo bạc, hết sức tự mãn.

 

Còn chế nhạo ta: "Làm tú tài nương tử cũng chẳng có gì hay, đến một món trang sức quý giá cũng không có."

 

"Ta nghe nói, cử nhân khó thi lắm, nhiều tú tài cả đời chỉ làm tú tài."

 

"Ngươi thành hôn hai năm, sao bụng vẫn chưa có động tĩnh?" Nàng xoa bụng to của mình, "Phu quân ta nói, nếu lần này sinh con trai, sẽ cho ta năm mươi lượng bạc."

 

Lại biết ta và mẹ chồng bán đậu phụ ngoài phố, càng khinh bỉ.

 

Có lẽ do nàng tung tin, người trong làng bắt đầu bàn tán.

 

Một là nói ta ra ngoài buôn bán không đứng đắn, hai là nói ta kết hôn lâu mà chưa có con, ba là nói Tùng Trúc tài năng đã hết, không đỗ nổi cử nhân.

 

Mẹ chồng ban đầu vui vẻ về nhà, nhưng lại bị một trận tức giận.

 

May là sau Tết Nguyên Tiêu, chúng ta khởi hành rời quê.

 

Đúng lúc Đại Hoa cũng theo chồng đi buôn đến phủ.

 

Nàng lại có thai, gặp chúng ta cố tình ưỡn bụng mua đậu phụ, còn cố ý trước mặt Kỷ Tùng Trúc nói: "Gà mái đẹp cũng vô dụng, phải đẻ trứng mới được."

 

11

 

Lần nào bị chế giễu, Tùng Trúc cũng không nhịn nổi, nhẹ nhàng đáp: "Tất nhiên là có ích, ít nhất ban đêm không cần tắt đèn."

 

Đại Hoa nghe hiểu, mặt trắng bệch, xanh lè.

 

Hai năm không có con, ta cũng lo lắng, một hôm ngồi ăn cơm, ta nói: "Không con là bất hiếu lớn nhất, chi bằng để thiếp nạp thiếp cho chàng?"

 

Chàng buông đũa: "Không sinh con là do duyên chưa đến, nàng đừng nghĩ nhiều. Đúng lúc ta có thể yên tâm chuẩn bị thi cử."

 

Mẹ chồng cũng đồng ý: "Hơn nữa, có khi là do Tùng Trúc, ở quê con chưa thấy sao? Những phụ nữ bị chồng bỏ vì không sinh được con, sau lại sinh đôi sinh ba."

 

"Con đừng có chuyện gì cũng đổ lên mình."

 

Ta đỏ mắt.

 

Đời trước ta tích đức gì mà gặp được gia đình chồng tốt như vậy.

 

Ban đêm, Tùng Trúc ôm ta: "Lâu chưa có con, có lẽ là do ta chưa cố gắng đủ, sau này ta phải chăm chỉ hơn, Giao Giao vất vả rồi."

 

Người này, đóng cửa lại là một bộ mặt khác.

 

Cứ thế qua nhiều trắc trở, đến tháng Tám.

 

Kỳ thi cử nhân sắp đến.

 

Mấy năm nay, cuộc sống của chúng ta bình ổn, ta không còn thấy trước tai họa nữa.

 

Đêm trước kỳ thi, Tùng Trúc hôn ta, ta cũng không thấy gì.

 

Nhưng lòng vẫn không yên.

 

Trời chưa sáng, ta và mẹ chồng cùng tiễn chàng đi thi.

 

 

Loading...