Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trăng lặn - Chương 1-2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-09 23:14:56
Lượt xem: 140

Về ký ức cuối cùng của kiếp trước.

Đó là cơn đau dữ dội do axit sulfuric đậm đặc b.ắ.n vào mắt.

Tôi chịu đựng nỗi đau tột cùng, tìm thấy Lâm Tửu được anh trai tôi bảo vệ sau lưng trong tầm mắt mơ hồ.

Sau đó, tôi cầm con d.a.o cắt bánh lao tới đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c cô ta.

"Cùng nhau xuống địa ngục đi!"

...

Khi mở mắt ra lần nữa.

Cảnh tượng cực kỳ rõ ràng đập vào mắt tôi, khiến tôi ngơ ra mất mấy giây.

Cho đến khi nhìn thấy Lâm Tửu trẻ hơn rất nhiều đứng cách đó không xa.

Cô ta mặc bộ đồng phục học sinh đã giặt đến bạc màu, đang mở vòi xối nước lên đầu mình.

Vừa xối, cô ta vừa cười hỏi tôi: "Mày đoán xem, bọn họ sẽ tin tao hay là tin mày?"

Tôi phản ứng lại ngay lập tức.

Thì ra là ngày này.

Mở đầu cho việc tôi bị kết tội bắt nạt cô ta ở kiếp trước.

Nhìn tôi ngơ ngác đứng đó, nụ cười trên môi Lâm Tửu càng sâu hơn: "Mày đã nghĩ ra lát nữa phải xin lỗi tao thế nào chưa hả cô tiểu thư?... Á!"

Đào Hố Không Lấp team

Thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu.

Tôi lao tới, túm tóc cô ta kéo vào nhà vệ sinh.

Ấn nguyên cái mặt cô ta vào bồn cầu trong tiếng hét thê thảm của cô ta.

"Mới xối chút nước lạnh đã đòi vu oan cho tao rồi à? Nào, tao sẽ đích thân dạy cho mày biết thế nào mới là bắt nạt."

Lâm Tửu giãy dụa như lên cơn điên, hai tay vùng vẫy loạn xạ nhưng vẫn không thoát khỏi sự kiềm chế của tôi.

Cô ta chỉ có thể vùi mặt vào dòng nước dơ bẩn, há miệng phát ra những âm thanh không rõ: "Lục Tâm Hỉ, thả tao ra... Ục ục... Ọe..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trang-lan-vxkl/chuong-1-2.html.]

Tôi ngửa mặt lên trời cười to: "Mồm bẩn như thế, trước khi kể tội tao thì nhớ rửa cho sạch nhé."

Không cần biết đây là trở về quá khứ hay là ảo giác sau khi chết.

Nó không quan trọng.

Tôi hoàn toàn điên rồi.

Kiếp trước, tôi đã c.h.ế.t vào ngày huy hoàng nhất của cuộc đời mình.

Ngày hôm đó, tôi đã giành được ba giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, mặc một chiếc váy đính hôn cao cấp, đứng bên cạnh chồng chưa cưới thanh mai trúc mã Giang Thiêm ​​trong bữa tiệc đính hôn hoành tráng được phát trực tiếp toàn mạng.

Sau đó anh ta tuyên bố với mọi người rằng: "Tôi sẽ không bao giờ đính hôn với một kẻ cặn bã mới học cấp ba đã bắt nạt bạn cùng lớp."

Trong ánh mắt không thể tin nổi của tôi.

Lâm Tửu bước ra từ dưới khán đài.

Nước mắt lưng tròng, cô ta ngước lên và mỉm cười: "Lục Tâm Hỉ, cô còn nhớ tôi không? Tôi là Lâm Tửu, người bị cô bạo lực học đường mười năm trước đây."

"Có lẽ cô sẽ không thể nào tưởng tượng được có một ngày tôi sẽ đứng ngang hàng với cô đâu nhỉ?"

"Nhưng không sao cả, tôi đã không còn trách cô nữa."

"Nhìn lại thì thuyền con đã vượt qua muôn trùng núi."

Bởi vì đang phát trực tiếp toàn mạng, cô ta lập tức trở nên nổi tiếng.

Tôi còn chưa kịp có phản ứng gì thì một đám phóng viên do anh trai tôi và Giang Thiêm sắp xếp đã xông vào vây quanh tôi.

"Cô Lục, nghe nói cô vẫn giữ thói quen bắt nạt người mới ở trường quay?"

"Mấy hôm trước có người chụp được ảnh cô vào bệnh viện khám phụ khoa, lẽ nào cô mắc bệnh hoa liễu vì buông thả trong đời sống riêng tư?"

Có fan cuồng lao ra khỏi đám đông tạt axit vào mặt tôi: "Chết đi con điếm!"

Chất lỏng tạt vào mặt, cơn đau rát tột độ kéo tới.

Mắt tôi không thể nhìn rõ được nữa.

Tôi rơi từ thiên đường xuống địa ngục chỉ trong chớp mắt.

 

Loading...