Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trận Chiến Báo Thù - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-09-24 11:48:05
Lượt xem: 1,368

Tân Tổng giám đốc Lưu nịnh nọt hết lời, cuối cùng cũng thuyết phục được các khách hàng lâu năm đồng ý gia hạn thêm hai ngày để giao hàng.

Tất nhiên, giao hàng là điều không thể.

Vì hợp đồng đó là do tôi lén đóng dấu.

Sản lượng theo hợp đồng thì vượt quá công suất tối đa hàng năm khoảng... tám mươi nghìn phần trăm!

Cố gắng thêm 800 năm nữa chắc cũng gần xong.

Hả?

Sao hắn không báo cảnh sát à?

Báo đi chứ!

Nhưng trước khi báo, nhớ nghĩ xem hắn sẽ giải thích thế nào về chuyện đã biển thủ công quỹ để mua túi, mua xe, mua hàng hiệu cho tiểu tam!

Tôi là người rất thoải mái, có nghĩa là nếu có thể lấy lại tiền thì cũng tốt.

Tất nhiên, nếu có thể khiến hắn vào tù thì càng tuyệt vời hơn.

Lưu Minh Thành sợ hãi đến mức "phịch" một tiếng, quỳ sụp xuống đất, nước mắt từng giọt rơi xuống chân tôi.

"Duyệt Ảnh, cầu xin em, cứu anh với!”

"Anh là người chồng mà em yêu nhất mà!"

Đôi tay hắn vừa lạnh vừa yếu, run rẩy đến mức chẳng thể nắm nổi tay tôi.

Tôi mở đôi mắt ngây thơ, đầy nước mắt, gần như bật khóc:

"Chồng ơi, anh đừng sợ! Em sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của anh!”

"Em sẽ bán căn nhà ở Phong Diệp Thành để giúp anh lấp chỗ thiếu. Phần còn lại, chúng ta từ từ nghĩ cách!"

"Thật sao? Vợ ơi?”

"Đó là căn nhà mà ba em đã tặng làm của hồi môn cho em đấy, em còn chưa ở ngày nào mà!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ôi, giờ anh mới nhớ ra là em chưa ở ngày nào sao?

Khi anh đem căn nhà đó cho Hà Dao ở, hai người lăn lộn trên sàn mỗi ngày, sao không nghĩ đó là của hồi môn của em?

Căn nhà đã bị làm ô uế bởi đống rác như hai người, giờ đem bán cũng là tận dụng giá trị còn lại thôi.

Tôi là người không muốn hít thở cùng một bầu không khí với mấy thứ còn thua cả cầm thú!

"Không sao, dù sao thì em cũng định bảo anh dẫn em đi mua cái vòng ngọc lục bảo kia, nhưng bây giờ công ty quan trọng hơn. Cùng lắm, em sẽ xin ba mua cho em cái khác!"

"Đừng mà, vợ yêu, anh nhớ em đã thích cái vòng đó cả năm nay rồi. Bằng mọi giá anh sẽ mua cho em!”

"Hồi đó anh đã thề với ba sẽ luôn nâng niu em trong lòng bàn tay. Anh không phải kẻ chỉ biết nói suông đâu."

"Chồng à, anh thật tốt..."

Hai vợ chồng mỗi người đều có ý riêng, nhưng vẫn ôm nhau đầy "tình cảm".

Còn Hà Dao thì tức đến mức muốn nổ tung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tran-chien-bao-thu/chuong-6.html.]

Căn nhà mà cô ta vất vả giở đủ mánh khóe để chiếm được, giờ lại phải bán sao?

"Lưu Minh Thành, anh có còn là con người không?”

"Trong bụng tôi đang có con trai anh đấy! “

"Nếu anh nghèo khó, ai sẽ lo cho con anh đây?"

"Con mẹ nó, cô không thể trông mong điều gì tốt đẹp ở tôi sao?”

"Duyệt Ảnh còn có thể bán cả nhà hồi môn để giúp tôi trả nợ, cô chỉ là một kẻ cướp chỗ, lấy đâu ra tư cách ngăn tôi bán!"

"Tránh ra!"

Cũng may hắn còn biết để ý cái thai trong bụng, Lưu Minh Thành đẩy Hà Dao qua một bên và bảo người môi giới vào chụp ảnh căn nhà.

Điều này tạo cơ hội cho người môi giới giúp tôi lắp camera.

Chỉ với 500 tệ, bao luôn lắp đặt và truyền dữ liệu.

Quả là đáng đồng tiền bát gạo!

Nhưng tôi quả thật đã đánh giá quá thấp giới hạn của Hà Dao.

Cô ta lại dám mặt dày chạy đến trước mặt tôi than thở đủ điều.

Ngày xưa, khi cô ta còn lẽo đẽo theo sau tôi xin che chở, cũng đâu đến mức không biết xấu hổ như vậy!

Chẳng lẽ con người khi đã hèn hạ thì cả gen cũng đột biến luôn sao?

Tôi giữ vẻ mặt thắc mắc, quan tâm hỏi: "Dao Dao, cậu đừng thở dài nữa, coi chừng mọc thêm mười tám nếp nhăn đấy!"

Mặt cô ta lập tức cứng lại, mắt đảo quanh rồi ngay sau đó khóe mắt đỏ lên.

Đến rồi! Giờ thì màn diễn của vai phản diện bắt đầu!

"Duyệt Ảnh, bạn trai tớ quá đáng lắm! Cậu nói xem, tớ phải làm sao để anh ấy chịu dành nhiều thời gian, ừm, và công sức hơn cho tớ đây?"

"Ồ, vấn đề này tớ chưa từng nghĩ tới, dù sao thì..."

"Dù sao thì sao?"

"Dù sao thì tất cả những chàng trai tớ quen đều luôn chiều chuộng tớ hết mức, tớ chưa kịp mở miệng, mọi thứ đã được dâng đến trước mặt rồi.”

"Cho nên, thật sự tớ chẳng có kinh nghiệm gì về vấn đề này đâu!"

Haha, cô ta nghẹn lời rồi.

Nhưng không sao, dù gì thì tôi cũng đang giả vờ như không nhìn thấy.

"Nhưng, khi mắt tớ chưa mù, tớ có đọc mấy cuốn tiểu thuyết. Trong đó, nữ chính luôn phải nắm được tất cả điểm yếu của nam chính, mới có thể sánh bước cùng anh ta, trở thành chiếc áo giáp bảo vệ anh ta!”

"Cậu thông minh thế này, sao không đọc thêm vài quyển sách, biết đâu học hỏi được điều gì đáng giá thì sao!"

Tôi yếu ớt dựa vào ghế sofa, trông như một người sắp lìa đời, nhưng lời nói thì đầy nhân từ.

Dùng những lời khen chân thành nhất để gieo mầm cho một cuộc cãi vã trong tương lai.

Và Hà Dao, ở khoản này, chắc chắn là một tay chuyên nghiệp trong việc "siêu" diễn xuất.

Loading...