Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trẫm Bị Hoàng Hậu Chơi Rồi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-21 01:36:34
Lượt xem: 1,705

13

Hoàng hậu nhốt mình trong tẩm điện cả ngày, không gặp ai.

Đêm đó trời mưa to gió lớn, Trẫm chạy đến bên cạnh Hoàng hậu.

Hoàng hậu co ro trong góc giường, cả người run rẩy.

Nếu không biết chuyện, còn tưởng hắn nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ. Thấy trẫm đến, hắn như nắm được tia sáng duy nhất, nhào vào lòng trẫm. Hắn nhắm chặt hai mắt, toàn thân run rẩy, trán và cổ đều là mồ hôi lạnh.

Hoàng hậu nói hắn rất sợ.

Hắn sợ ma.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi, người tay nhuốm đầy m.á.u tanh, sẽ sợ hãi hơn người bình thường khi nhìn thấy bóng tối trong lòng mình.

Huống chi, đó là người duy nhất trên thế gian này đối xử chân thành với hắn.

Trẫm kéo tay áo lau mồ hôi trên trán hắn, sau đó an ủi.

Trẫm nói, ngươi chỉ là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, mệt mỏi quá thôi.

Trẫm cho hắn uống một bát thuốc an thần. Hắn không còn run rẩy nữa, ngoan ngoãn nghe lời trẫm nằm trên giường.

Mỗi khi Hoàng hậu khó ngủ, trẫm đều ở bên cạnh ân cần chăm sóc. Trẫm bón từng thìa thuốc an thần cho hắn, lần nào cũng rất hiệu quả.

Hắn đầy cảm kích, ánh mắt dịu dàng, nói chưa từng có ai đối xử tốt với hắn như trẫm.

Điều kỳ lạ là, Hoàng hậu bắt đầu gặp ác mộng. Lại qua một thời gian, ác mộng ngày càng nhiều.

Trẫm cho người đi tìm thái y, nhưng tìm không ra nguyên nhân, chỉ nói là để Hoàng hậu nghỉ ngơi thật tốt.

Nửa tháng trôi qua, đương nhiên là trì hoãn không ít chính sự. Hơn nữa, thân thể và tinh thần của Hoàng hậu không thể nào gánh vác chính sự được nữa.

Tin Hoàng hậu lâm bệnh nặng truyền đi khắp nơi.

Trẫm bắt đầu tiếp nhận lại tấu chương, thánh chỉ. Trong tấu chương đề cử quan chức của Lại Bộ, có mười mấy nữ tử vô cùng lạc lõng. Có lẽ là vì bị kỳ thị, đều là những chức quan nhỏ nhặt, không đáng kể.

Trẫm gãi gãi cằm, vung bút son, thăng quan cho tất cả bọn họ.

Ba ngày sau, trẫm lâm triều. Đương nhiên, mấy lão thần suốt ngày bợ đỡ Hoàng hậu kia tất nhiên không hài lòng. Nhưng bề tôi không thể nào giẫm lên đầu trẫm được.

Có năng lực thì các ngươi cho Hoàng hậu đứng dậy, sống sờ sờ xuất hiện trước mặt trẫm đi.

Chủ yếu là Hoàng hậu thật sự là quá vô dụng. Nếu không, làm sao trẫm có thể nhanh chóng nắm lại quyền hành như vậy?

Mỗi ngày trẫm đều đến thăm Hoàng hậu vô dụng, vẻ mặt lo lắng, quan tâm không hề giả tạo. Cung nữ bưng thuốc an thần đến hỏi trẫm, có cần cho Hoàng hậu uống thuốc an thần nữa hay không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tram-bi-hoang-hau-choi-roi/chuong-7.html.]

Hoàng hậu hôn mê như vậy, đã đủ an thần rồi.

Trẫm l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, nói thuốc an thần đương nhiên là phải uống hàng ngày, nhưng phải đổi sang một thang thuốc khác.

Trẫm quan sát mỹ nhân đang ngủ say trước mặt.

Trẫm nghĩ, trước kia trẫm si mê như vậy, là bị sắc đẹp làm cho mờ mắt.

Trẫm vuốt ve hốc mắt của hắn, trong đáy mắt hắn luôn ẩn chứa một tầng sương mù nhàn nhạt, cho người ta cảm giác xa cách, lạnh lùng.

Hoàng hậu cau mày, chậm rãi tỉnh lại. Trẫm ôm hắn vào lòng, sau khi uống thuốc, hắn dựa vào vai trẫm với vẻ mặt đầy an toàn.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt trẫm, bị trẫm giam cầm trong sự dịu dàng như mộng như ảo, như giả như thật.

Trước kia trẫm không g.i.ế.c được hắn, bây giờ võ công của hắn đã bị phế, thân thể cũng chẳng khác gì bình thuốc di động. Cái cổ thon dài mịn màng này, nếu bây giờ trẫm bóp một cái, chắc chắn sẽ gãy.

Hắn từng sụp đổ trong cơn ác mộng, tỉnh lại liền ôm chặt lấy trẫm, kể lại những tâm sự trong lòng.

"Ta từ nhỏ đã sống cuộc sống lang bạt, khổ cực cùng mẫu thâ, bà ghét bỏ ta là gánh nặng, liền vứt bỏ ta. Ta đã nếm trải đủ mọi ánh mắt lạnh lùng, lời chế giễu, trải qua muôn hình vạn trạng của cuộc sống.”

"Các ngươi là quý tộc cao cao tại thượng, hưởng thụ phần lớn quyền lực và của cải, những kẻ đạo đức giả mượn danh nghĩa bình đẳng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trở thành thứ dân. Thứ dân giãy dụa, tranh giành, c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau trong mảnh đất cằn cỗi, đời đời kiếp kiếp, liếc mắt một cái là đã nhìn thấy kết cục. Vì vậy, ta sớm đã hiểu ra, quyền lực mới là tất cả. Chỉ có quyền lực mới có thể khiến con người thực sự sống sót.”

"Không ai là vô tư cả.”

"Không ai đối xử chân thành với ta.”

"Tấm lòng chân thành thay đổi chóng vánh.”

"Thử thách tấm lòng chân thành chỉ có thời gian và sinh mệnh.”

"Nhưng ai sẽ đánh đổi hai thứ đó chứ..."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Bệnh của hắn rất nặng, Trẫm nhẹ nhàng vuốt ve trán hắn, đắp khăn ướt lên.

Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!

14

Cung nữ nói, Hoàng hậu dạo gần đây rất khó bảo, không ăn không uống gì cả.

Trẫm nghĩ, hắn như người trong mộng tỉnh lại, đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nghe vậy, trẫm khẽ cười. Con chim trong lồng luôn gào thét trong những cơn mưa giông. Chẳng qua là chút không cam lòng đang quấy phá mà thôi.

Xử lý xong chính sự, trẫm lê bước chân mệt mỏi vào Phượng Nghi cung.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng, hơi thở yếu ớt. Trán rịn mồ hôi, đôi môi khô khốc không chút huyết sắc, yết hầu chuyển động như thể đang chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng. Vẻ tiều tụy khó che giấu, thật sự khiến người ta thương xót.

Trẫm lau mặt cho hắn, hắn tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.

Loading...