Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trai Hư Đừng Đến Gần - Chương 9

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-03 11:54:06
Lượt xem: 1,653

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi chỉ muốn ngủ, tôi cảm thấy ngủ dậy, con người sẽ tỉnh táo hơn, có thể đối mặt với nhiều chuyện trong cuộc sống.

 

Hầu hết thời gian tôi thức dậy, anh ấy đều làm việc từ xa.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Hoặc anh ấy ra ngoài không có ở nhà nhưng khi tôi thức dậy, chiếc điện thoại bàn chỉ có thể nghe điện thoại trong căn hộ sẽ reo, báo cho tôi biết anh ấy sẽ về ngay.

 

Căn hộ đã lắp camera giám sát.

 

Tôi mơ mơ màng màng ở trong căn hộ của anh ấy năm ngày.

 

Cho đến năm ngày sau, cánh cửa bên ngoài bị đập rất mạnh.

 

Lâm Nhiên nhíu mày, tôi thấy anh ấy mở cửa, mở cửa từ bên trong nhà, cần vân tay hoặc mật khẩu, tức là chỉ có anh ấy mới mở được.

 

Bên ngoài lại là cảnh sát!

 

Người báo cảnh sát là Triệu Hằng.

 

Anh ta gọi điện cho tôi nhưng Lâm Nhiên đã chặn số điện thoại và WeChat của anh ta.

 

Triệu Hằng muốn tìm tôi tính sổ, không tìm thấy tôi ở trường, lại không biết địa chỉ nhà tôi, đành báo cảnh sát tìm tôi.

 

Tôi kinh ngạc.

 

Tiếp theo đến là ba mẹ Lâm Nhiên và mẹ tôi.

 

???

 

Tôi nhìn Triệu Hằng, lại nhìn Lâm Nhiên, rồi nhìn ba mẹ Lâm Nhiên và mẹ tôi.

 

Mẹ tôi nói: "Ngày thứ hai không thấy con, bọn mẹ cũng không thấy con ra khỏi biệt thự trên camera giám sát, rất kỳ lạ, lại không liên lạc được với con, giáo viên hướng dẫn của trường lại hỏi mẹ rằng con bị bệnh gì, có cần cô ấy tổ chức nhóm sinh viên đi thăm con không--"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trai-hu-dung-den-gan/chuong-9.html.]

!!!

 

Cảnh sát hỏi tôi: "Cô bị bắt cóc sao?"

 

Dì Từ: "Đồng chí cảnh sát, sao có thể chứ, đây là con trai tôi, hai đứa là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó."

 

Cảnh sát nói: "Nhưng có người báo cảnh sát cô bị bắt cóc. Báo cảnh sát giả sẽ bị phạt."

 

Triệu Hằng lập tức nói: "Tôi và bạn gái tôi hẹn nhau đi ăn nhưng cô ấy đột nhiên nói lời chia tay, còn có một người đàn ông ở bên cạnh nói chuyện, sau đó tôi không liên lạc được với cô ấy nữa, không phải bị bắt cóc thì là gì?"

 

Chú Lâm hơi sốt ruột: "Lâm Nhiên, con giải thích rõ ràng với đồng chí cảnh sát đi, con chỉ chơi đùa với Thi Nhã ở đây thôi mà."

 

Dì Từ nói: "Thi Nhã, cháu cũng nói gì đi chứ, anh Lâm Nhiên của cháu sao có thể bắt cóc cháu được?"

 

Một cảnh sát đi cùng nói với tôi: "Cô gái nhỏ, có gì thì cứ nói ra, đừng sợ."

 

Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi, mắt đỏ hoe.

 

Tôi nhìn Lâm Nhiên, anh ấy cũng nhìn tôi.

 

Trong mắt anh ấy toàn là sự bình tĩnh, còn mang theo sự điềm đạm nho nhã, như thể không có gì có thể lay động được sự bình tĩnh của anh ấy.

 

Chúng tôi đều không nói gì.

 

Cảnh sát không quan tâm nhiều như vậy nữa, trực tiếp còng tay Lâm Nhiên, anh ấy vẫn không nói gì.

 

Một nữ cảnh sát nói sẽ đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

 

Họ lục soát trong nhà tìm thấy dây thừng, còn thu thập chứng cứ từ thùng rác.

 

Cảnh sát hỏi tôi: "Cô có thể ra khỏi đây không?"

 

Tôi lắc đầu, tôi không mở được cửa.

Loading...