Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trai Hư Đừng Đến Gần - Chương 16

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-03 12:12:01
Lượt xem: 939

Vương Thi Nhã càng thêm sùng bái tin tưởng Lâm Nhiên, thấy anh ấy không chỉ nói lý lẽ tốt, còn có thể đứng trên lập trường của cô bé suy nghĩ vấn đề.

 

Lâm Nhiên thỉnh thoảng sẽ nhắn tin cho cô bé, hỏi cô bé gần đây thế nào.

 

Nhưng cơ bản một tin nhắn gửi đi, phải mấy ngày sau mới nhận được hồi âm.

 

Ký túc xá của Vương Thi Nhã có điện thoại bàn, nếu mẹ cô bé có chuyện gì, không liên lạc được với cô bé qua điện thoại di động, có thể gọi điện thoại bàn, cũng có thể liên hệ với chủ nhiệm lớp và cô quản lý ký túc xá để tìm cô bé.

 

Nhưng nhóm lớp hoặc bạn học thường xuyên nhắn tin cho cô bé, cô bé thấy lãng phí thời gian nên thường xuyên tắt điện thoại di động, cất trong tủ quần áo.

 

Lúc Vương Thi Nhã học lớp 12, Lâm Nhiên nghỉ lễ Giáng sinh về nhà.

 

Anh ấy đến trường tìm cô bé, chuẩn bị tạo cho cô bé một bất ngờ, tặng cô bé quà Giáng sinh.

 

Anh ấy nhớ lúc anh ấy học cấp ba, lễ Giáng sinh mọi người đều như phát điên, tặng quà cho nhau, sau đó nhân cơ hội hoặc là tỏ tình, hoặc là mập mờ.

 

Anh ấy gọi điện cho cô bé, vẫn tắt máy.

 

Anh ấy nói chuyện với bảo vệ nửa ngày, lại gọi điện cho chủ nhiệm lớp của cô bé, đưa chứng minh thư, mới thành công vào được.

 

Đúng là cảnh chiều thứ sáu, hai tiết cuối không có tiết học, trường cho học sinh tổng vệ sinh.

 

Hôm đó vừa đúng đến lượt tổ của Vương Thi Nhã tổng vệ sinh.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Cô bé đang lau kính mặt mũi lem luốc, bên cạnh có một nam sinh cao gầy trông cũng khá thư sinh, vẫn luôn nói chuyện bên cạnh cô bé.

 

Cô bé không để ý.

 

Lâm Nhiên nhướng mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trai-hu-dung-den-gan/chuong-16.html.]

 

Anh ấy biết Vương Thi Nhã vẫn luôn rất lễ phép, cô bé không đến mức không để ý người khác.

 

Nam sinh kia không biết nói gì, lấy một cái hộp trong túi ra nhét cho Vương Thi Nhã.

 

Vương Thi Nhã trực tiếp ném vào thùng rác, còn tức giận nói: "Tôi đã nói là không thích cậu rồi, cậu đừng làm phiền tôi nữa!"

 

Sắc mặt nam sinh kia rất khó coi, bị mất mặt trước mọi người, muốn cãi nhau với cô bé: "Cậu không thích tôi thì thích ai, chẳng lẽ muốn làm ni cô cả đời sao?"

 

Vương Thi Nhã tức đến đỏ mặt, cô bé mới không thích nam sinh trẻ con như vậy!

 

Lúc này Lâm Nhiên vào lớp của họ, đặt tay lên vai Vương Thi Nhã, nói với nam sinh kia: "Em ấy thích tôi."

 

Vương Thi Nhã sợ đến cả người run lên.

 

Lâm Nhiên đẹp trai, lại là khí chất được tiền bạc bồi đắp nên, mặc dù anh ấy thường ngày có vẻ là học sinh ba tốt ôn hòa lễ độ nhưng sự kiêu ngạo lạnh nhạt trong xương cốt vẫn vô thức tỏa ra.

 

Anh ấy nhếch môi cười, nói: "Cậu còn có vấn đề gì nữa không?"

 

Các bạn học xung quanh hóng hớt đều chăm chú nhìn họ.

 

Nam sinh kia không còn mặt mũi nào, nếu người vào là người kém cậu ta về mọi mặt, cậu ta còn có thể chế nhạo họ một phen nhưng Lâm Nhiên rõ ràng là hơn cậu ta về mọi mặt, người có mắt đều biết nên chọn ai.

 

Nam sinh tức giận bỏ đi.

 

Vương Thi Nhã vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.

 

Lâm Nhiên trực tiếp ôm vai cô bé, đưa cô bé ra khỏi tầm mắt của mọi người.

 

Loading...