Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Cấp Thấp - Chương 7 8

Cập nhật lúc: 2024-10-03 02:03:01
Lượt xem: 2,942

7

Do tính chất công việc, Kỷ Trường Chiêu thường xuyên phải tham dự các buổi tiệc tối, và đôi khi tôi cũng đi cùng anh.

Khi có người tìm anh để bàn công việc, Kỷ Trường Chiêu biết tôi không thích những cuộc nói chuyện xã giao này, nên anh bảo tôi đi ngồi nghỉ ngơi, đợi anh quay lại.

Khi tôi vừa ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi, bất ngờ nghe thấy có người gọi tên mình.

“Ơ, Trì Kha?”

Tôi quay lại nhìn: “Anh họ? Anh cũng tới à?”

Trong gia đình họ Trì, tôi không phải là người được chú ý nhiều.

Cha mẹ tôi luôn yêu quý em trai hơn, và họ hàng hai bên cũng chỉ quan tâm đến cậu ấy.

Anh họ là người duy nhất quan tâm đến tôi, ngay cả sau khi tôi cắt đứt quan hệ với nhà họ Trì, anh vẫn thỉnh thoảng giữ liên lạc.

Thấy anh họ ngồi uống rượu một mình, tôi thuận miệng hỏi: “Chị dâu đâu rồi?”

Khi nghe tôi nhắc đến chị dâu, khuôn mặt anh họ lập tức nở nụ cười: “Cô ấy bảo anh đừng lo, hôm nay cô ấy muốn ăn cho thoả thích.”

Tôi nhìn theo hướng anh họ chỉ và thấy chị dâu đang ngồi trong góc, tay cầm một cái đùi gà, tập trung ăn uống.

Phát hiện ra ánh mắt tôi, chị dâu lóng ngóng đặt đùi gà xuống, rồi nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào tôi bằng đôi tay dính đầy dầu mỡ.

Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️

Chị dâu là người rất tốt, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc.

Tôi cũng mỉm cười và vẫy tay chào lại.

Anh họ nhìn tôi, muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thở dài: “Trì Kha, sau khi rời khỏi nhà họ Trì, em vẫn ổn chứ?”

Tôi nhún vai: “Ổn mà. Ít nhất thì em thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn nhiều so với lúc còn ở nhà họ Trì.”

Anh họ nhận một ly nước từ nhân viên phục vụ, nhấp một ngụm: “Vậy thì tốt. Nhưng bây giờ em và nhà họ Kỷ…”

“Trì Kha!”

Tôi nhướng mày nhìn về phía giọng nói ấy, thấy Cố Liên trong chiếc váy trắng đang bước nhanh tới.

Nghe nói lần này Kỷ Phương Minh – người thừa kế tương lai của Tập đoàn Kỷ thị – cũng tham dự buổi tiệc, và có vẻ anh ta đã đưa Cố Liên theo.

Đúng là oan hồn không tan.

Cô ta làm ra vẻ mới nhìn thấy anh họ tôi, rồi che miệng cười ngại ngùng: “Ôi, tôi là bạn thân của Trì Kha. Xin lỗi, anh là…?”

Anh họ từng nghe tôi kể về một cô bạn “trà xanh” trong nhóm bạn của tôi, và khi thấy tôi không vui, anh lập tức hiểu ra tình hình.

Anh cố tình phớt lờ Cố Liên, quay sang hỏi tôi: “Bạn em à?”

Tôi liền lắc đầu phủ nhận: “Không quen.”

Ánh mắt Cố Liên khẽ tối lại, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và cười nói: “Ôi trời, Trì Kha thật biết đùa. Tôi đâu phải là đến đây để giám sát chị thay Giám đốc Kỷ đâu.”

Ánh mắt cô ta lướt qua bộ vest đắt tiền của anh họ, rồi vuốt tóc: “Chị không giới thiệu vị tiên sinh này cho tôi sao? Tôi thì nhút nhát lắm, đâu có quen được nhiều người như chị.”

Tôi kín đáo đảo mắt, tiếp tục nhấp ly nước trái cây, không thèm để ý đến cô ta.

Cố Liên chưa từng gặp anh họ tôi, nhưng khi thấy anh đẹp trai, ăn mặc sang trọng, cô ta liền có ý định tiếp cận, giống hệt như cách cô ta từng làm với Kỷ Phương Minh.

Anh họ tôi cũng được chị dâu “huấn luyện” thành một chuyên gia nhận diện “trà xanh”.

Nghe Cố Liên nói, anh cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Vì vậy, giống như tôi, anh không hề để ý đến cô ta.

Bỏ qua câu hỏi cuối của Cố Liên, anh họ quay sang hỏi tôi: “Giám đốc Kỷ?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì Cố Liên đã làm ra vẻ ngạc nhiên, mắt tròn xoe: “Ôi trời, anh không biết sao? Trì Kha kết hôn rồi đấy, chồng chị ấy là tổng giám đốc của Tập đoàn Lệ Vân.”

Anh họ nghe tôi kết hôn, hơn nữa lại với người nhà họ Kỷ, thì có chút ngạc nhiên: “Em kết hôn rồi à? Sao anh chưa nghe em nhắc gì cả?”

Tôi nâng ly nước chạm nhẹ vào ly anh họ, cười nói: “Em mới kết hôn không lâu, ngay sau khi em và Kỷ Phương Minh hủy hôn vài ngày.”

“Lúc đó anh đang đi công tác mà, em chưa kịp nói với anh.”

8

Vừa dứt lời, Cố Liên liền giả vờ che miệng đầy phóng đại: “Ôi, hóa ra chị chưa kể cho vị tiên sinh này về chuyện chị đã kết hôn.”

“Xin lỗi nhé, Trì Kha, em không cố ý nói lỡ miệng đâu.”

Nói xong, cô ta quay sang anh họ tôi.

Cố Liên rút điện thoại ra, nghiêng đầu cười: “Anh à, mình kết bạn đi. Nếu anh muốn biết gì về Trì Kha, cứ hỏi em là rõ nhất.”

“Vả lại, em không có bạn khác giới nào, muốn trò chuyện mà không biết tìm ai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-xanh-cap-thap/chuong-7-8.html.]

Anh họ tôi nhíu mày, cả người toát lên vẻ chán ghét: “Thôi khỏi, để vợ tôi yên tâm, ngoài công việc và gia đình, tôi không kết bạn với phụ nữ.”

“Vả lại,” anh nhìn tôi rồi nói tiếp, “nếu tôi muốn biết gì về Trì Kha, tại sao không trực tiếp hỏi cô ấy, mà phải hỏi người mà cô ấy nói không quen biết?”

Cố Liên ấp úng: “Tôi…”

Tôi uống hết ly nước trái cây, đặt chiếc ly trống lên bàn.

Nhìn Cố Liên, tôi khẽ lắc đầu, cười lạnh: “Cố Liên, khi tôi và Kỷ Phương Minh đính hôn, cô chen chân vào. Đến khi tôi và Kỷ Trường Chiêu kết hôn, cô lại muốn chen vào.”

“Giờ tôi chỉ ngồi nói chuyện với anh họ tôi, cô cũng muốn xen vào.”

Cố Liên hoảng hốt chớp mắt, không ngờ tôi lại thẳng thừng nói ra trước mặt mọi người như vậy. Cô ta lắp bắp, giọng run rẩy: “Cái gì… Tôi… tôi đâu có…”

Nhìn biểu cảm của anh họ tôi, Cố Liên lập tức hiểu ra, liền giả vờ chớp mắt như thể trong đó chứa đựng sự ấm ức đầy nước mắt.

Cô ta rưng rưng mũi: “Trì Kha, sao chị có thể hiểu lầm em như vậy? Em chỉ muốn giúp chị thôi. Dù sao chúng ta là bạn thân, nhưng nếu Kỷ thiếu gia và Giám đốc Kỷ biết một vài chuyện, em cũng không thể nhắm mắt làm ngơ vì tình bạn mà không nói gì được.”

Tôi cười khẩy: “Giúp tôi giấu giếm, hay là bịa chuyện, trong lòng cô tự biết rõ.”

Cố Liên tỏ vẻ vô cùng oan ức, kiên quyết đáp trả: “Chị không thể vu khống em như thế.”

Tôi nhún vai: “Có vẻ trí nhớ của cô hơi kém nhỉ, để tôi giúp cô nhớ lại.”

Cố Liên thấp hơn tôi, khi tôi khoanh tay lại, tôi có thể nhìn cô ta từ trên cao: “Lần đầu gặp Kỷ Phương Minh, cô cố ý ngã vào lòng anh ta, đó là giúp tôi kiểm tra sao?”

“Biết rõ Kỷ Trường Chiêu là chồng tôi mà vẫn gửi tin nhắn đầy ẩn ý cho anh ấy, đó cũng là giúp tôi kiểm tra sao?”

Nghe tôi kể ra từng chuyện, Cố Liên bối rối không biết làm thế nào để phản ứng.

Cô ta lắp bắp: “Chị hiểu lầm rồi, tất cả chỉ là sự trùng hợp thôi.”

Tôi nhếch môi: “Trùng hợp à? Quả là một sự trùng hợp, tất cả đều trùng hợp với tôi, đúng không?”

Tôi cười nhạt, cố ý hỏi: “Cố Liên, nói thật đi, cô thích tôi phải không? Nếu không, tại sao cô cứ chăm chăm vào mỗi mình tôi mà ‘hành động’?”

Cố Liên tức giận đến đỏ cả mắt, định mở miệng đáp trả.

“Đừng có mà tranh vợ của tôi.”

Kỷ Trường Chiêu kết thúc cuộc trò chuyện công việc và vừa tới. Không quan tâm đến sự có mặt của Cố Liên hay anh họ tôi, anh đưa tay ôm chặt lấy tôi trong một tư thế bảo vệ.

Thấy Kỷ Trường Chiêu, mắt Cố Liên sáng rỡ: “Giám đốc Kỷ…”

Nhưng Kỷ Trường Chiêu lập tức ôm tôi chặt hơn, cảnh giác nhìn Cố Liên: “Cô muốn cướp vợ tôi à? Tôi nói cho cô biết, đừng có mơ.”

Cố Liên không ngờ anh lại phản ứng như vậy, vội vàng chối: “Không… tôi không có…”

Lúc này, Kỷ Trường Chiêu như một con sói đang bảo vệ lãnh thổ của mình. Tôi biết anh đang cố tình làm thế để bảo vệ tôi.

Tôi vỗ vỗ tay anh, thu hút sự chú ý của anh về phía mình.

Tôi giới thiệu Kỷ Trường Chiêu với anh họ: “Đây là chồng em, Kỷ Trường Chiêu.”

Tôi từng kể với Kỷ Trường Chiêu về anh họ, nên khi thấy tôi giới thiệu, anh liền lờ đi sự hiện diện của Cố Liên, chính thức chào hỏi anh họ một cách trang trọng.

Anh họ cũng rất biết ý, không hề bận tâm đến sự tồn tại của Cố Liên.

Thấy ba chúng tôi chẳng ai để ý đến mình, Cố Liên lúng túng dậm chân, không cam lòng nhưng cũng đành rời đi.

Sau khi chia tay với anh họ, Kỷ Trường Chiêu đưa tôi xem tin nhắn mà anh vừa nhận được.

Tin nhắn đầu tiên ghi:

“Em vừa nhìn thấy Trì Kha rồi. Nhưng người đàn ông nói chuyện với cô ấy có vẻ không phải Giám đốc Kỷ. Cô ấy lại quen thêm người mới nữa sao?”

Kèm theo đó là bức ảnh tôi và anh họ đang trò chuyện.

Tin nhắn tiếp theo:

“Ôi! Giám đốc Kỷ, xin lỗi! Em gửi nhầm người rồi QAQ. Anh đừng hiểu lầm Trì Kha nhé. Để em đi xem chuyện gì đang xảy ra. Tin em đi~”

Không biết Cố Liên lấy số điện thoại của Kỷ Trường Chiêu từ đâu ra.

Cô ta cố tình khiêu khích một cách quá lộ liễu. Thật khổ cho Cố Liên, hễ có cơ hội là cô ta tìm cách bôi xấu tôi.

Kỷ Trường Chiêu nhìn tôi, cười bất đắc dĩ: “Có vẻ như chặn cô ta trên WeChat vẫn chưa đủ.”

Tôi cố ý trêu anh: “Dù sao thì người ta cũng thích anh mà, kiểu gì cũng sẽ tìm cách liên lạc với anh.”

Kỷ Trường Chiêu hừ lạnh qua mũi: “Bị cô ta thích đúng là xui xẻo.”

Để phòng ngừa, trước khi chặn số của Cố Liên, anh còn gửi lại một tin nhắn: “Nếu cô rảnh rỗi quá, tôi có thể đưa cô vào tù đạp máy may.”

Ban đầu tôi nghĩ với thái độ cứng rắn như vậy, Cố Liên chắc hẳn sẽ biết điều mà dừng lại.

Nhưng hoá ra, bản lĩnh “trà xanh” và mặt dày của cổ là không thể đo đếm nổi!

Loading...