Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Cấp Thấp - Chương 3 4

Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:55:54
Lượt xem: 3,997

3

Rõ ràng, Cố Liên không ngờ rằng tối muộn như vậy lại bị gọi đến đồn cảnh sát.

Khi nhìn thấy Kỷ Trường Chiêu đứng bên cạnh tôi, ánh mắt cô ta khẽ d.a.o động. Cô ta chỉnh lại chiếc váy trắng, rồi bước đến, ánh mắt vẫn hướng về phía Kỷ Trường Chiêu.

Giọng điệu nũng nịu, Cố Liên nói: “Kha Kha, xin lỗi nhé, bởi vì tôi thực sự rất thích chiếc dây chuyền mà Giám đốc Kỷ chọn.”

Cô ta giả vờ “thấu hiểu”, nhẹ nhàng nói: “Nhưng nếu chị thật sự muốn nó, có thể trực tiếp đến tìm tôi. Giám đốc Kỷ ban ngày đi làm bận rộn, buổi tối thì nên nghỉ ngơi, làm sao có thể làm phiền anh ấy vì chuyện nhỏ này chứ.”

Tôi nheo mắt nhìn cô ta, không nói gì.

Ánh mắt tôi khiến Cố Liên dần cảm thấy không thoải mái, đến mức cô ta bắt đầu mất tự nhiên. Tôi khẽ bật cười.

Cố Liên rõ ràng không hiểu tôi cười vì điều gì, chỉ đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Kỷ Trường Chiêu.

Thật tiếc, cô ta đang tán tỉnh một người không để ý đến cô. Kỷ Trường Chiêu hoàn toàn không nhìn cô ta, ánh mắt anh vẫn chăm chú hướng về tôi.

Tôi quay sang Kỷ Trường Chiêu, cười không giấu diếm: “Anh à, đúng là anh nói không sai, giọng cô ta nghe thật giống như người bị khàn sau khi nhiễm bệnh.”

Kỷ Trường Chiêu phối hợp với tôi, nói: “Đúng rồi, bảo bối à, em nghĩ cô ta có bị nhiễm bệnh thật không? Chúng ta nên tránh xa cô ta một chút.”

Nghe thấy tôi và Kỷ Trường Chiêu phối hợp ăn ý với nhau, khuôn mặt Cố Liên chuyển từ xanh sang trắng, trông vô cùng khó chịu.

Lúc này, một cảnh sát tiến lại gần và nói với Cố Liên: “Cô Cố, theo lời khai của Giám đốc Kỷ, cô đã nhặt được đồ của anh ấy nhưng không chịu trả lại.”

Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️

Viên cảnh sát xác nhận với đồng nghiệp: “Vật phẩm này trị giá 235.000 tệ, chúng tôi có thể kết luận rằng cô đã cấu thành tội chiếm đoạt tài sản.”

Nghe vậy, mắt Cố Liên mở to, giọng cô ta cao lên phản đối: “Tôi không có!”

Cảnh sát đưa cho cô ta xem đoạn video cho thấy cô ta nhặt được chiếc dây chuyền, kèm theo đoạn hội thoại giữa cô ta và Kỷ Trường Chiêu.

Anh cảnh sát nói tiếp: “Do giá trị tài sản lớn, cô có thể bị phạt tù từ hai đến năm năm, kèm theo…”

“Đừng nói nữa!” Cố Liên hoảng sợ cắt ngang lời cảnh sát.

Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, Cố Liên nhìn Kỷ Trường Chiêu bằng đôi mắt đẫm lệ: “Giám đốc Kỷ, chỉ cần được sở hữu món quà từ anh, em đã rất vui rồi.”

Cô ta nghẹn ngào nói tiếp: “Vì Kha Kha muốn món quà, em sẽ trả lại thôi. Giám đốc Kỷ, thật xin lỗi vì đã làm khó anh.”

Lời nói ngọt ngào đầy ẩn ý của cô ta thậm chí còn nồng hơn cả trà Long Tỉnh trong bình giữ nhiệt của viên cảnh sát.

Tôi thật sự khâm phục cô ta, sắp vào tù mà vẫn còn ra vẻ như vậy.

Nghe những lời “trà xanh” của Cố Liên, khuôn mặt Kỷ Trường Chiêu cũng có chút lạ lùng.

Không để cô ta nói thêm, anh liền đáp lại ngay: “Tôi chẳng thấy khó xử gì cả. Món quà này tôi mua cho vợ mình, cô trả lại là điều đương nhiên.”

“Nhưng mà…”

Kỷ Trường Chiêu cố tình kéo dài giọng, khiến Cố Liên tràn đầy hy vọng ngẩng đầu nhìn anh.

“Nhưng mà, cô đã đeo chiếc dây chuyền này rồi, bẩn rồi, tôi không muốn để Kha Kha phải chịu ấm ức,” Kỷ Trường Chiêu ôm lấy vai tôi, rồi quay sang nói với Cố Liên.

“Vậy nên, cô phải bồi thường đúng giá trị, hoặc chịu án tù từ hai đến năm năm, cô chọn đi.”

Gia đình Cố Liên bình thường, chắc chắn không thể trả nổi 235.000 tệ, nhưng cô ta cũng chẳng dám chọn tù.

Thấy không thể trốn thoát, Cố Liên cắn nhẹ môi, trông rất đáng thương: “Giám đốc Kỷ, em… em không có tiền, có thể cho em nợ được không… Em có thể làm thư ký cho anh, lấy lương để trả dần.”

Tôi và Cố Liên đều làm việc tại Tập đoàn Lệ Vân của Kỷ Trường Chiêu.

Cố Liên năng lực tầm thường, vẫn chỉ là một nhân viên bình thường. Lương của thư ký tổng giám đốc tốt hơn nhiều, lại còn có thể “gần quan được ban lộc.”

Cố Liên đúng là tính toán giỏi.

Kỷ Trường Chiêu nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường: “Cô có biết điều kiện tuyển chọn thư ký của công ty chúng tôi khắt khe thế nào không? Trước khi mơ mộng, hãy tự xem mình có xứng không.”

Nhìn thấy khuôn mặt biến sắc của Cố Liên, tôi dựa vào Kỷ Trường Chiêu cười không ngừng.

Có một người chồng có khả năng “nhận diện trà xanh” đỉnh cao đúng là tuyệt vời. Tôi chẳng cần nói gì, anh đã có thể tự xử lý tất cả.

Cố Liên bị Kỷ Trường Chiêu mắng không nói nên lời, lại định quay sang cầu cứu tôi.

Cô ta tiến đến định kéo tay tôi, nhưng cả tôi và Kỷ Trường Chiêu đều đồng loạt lùi lại một bước.

Khuôn mặt Cố Liên cứng lại, cô ta lúng túng vò vạt áo, rồi khẩn thiết nói với tôi: “Kha Kha, em thật sự không có nhiều tiền như vậy. Chị tốt bụng giúp em với.”

Cô ta nghĩ rằng tôi – người đã nhìn thấu bản chất “trà xanh” của cô ta – sẽ nói đỡ giúp sao? Tôi không hiểu cô ta ngốc thật hay nghĩ rằng tôi ngốc.

Chỉ cần nhìn bộ dạng của Cố Liên bây giờ, tôi lại nhớ về quãng thời gian khi tôi còn ngây thơ không biết rõ bản chất thật của cô ta.

Lúc đó, thiếu thốn tình cảm gia đình, tôi đã bị những cử chỉ giả tạo của cô ta mê hoặc, tưởng rằng cô ta là bạn thật sự của tôi. Đã không ít lần, tôi trả tiền và giải quyết không biết bao nhiêu rắc rối thay cô ta.

Nghĩ lại, lúc đó tôi đúng là một kẻ ngốc.

Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Kỷ Trường Chiêu nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy anh nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Tôi nhận ra mình vô thức đã siết chặt nắm tay, đến mức móng tay hằn vào da thịt.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nở nụ cười trấn an, khẽ nói: “Em không sao.”

Tôi quay lại nhìn Cố Liên, vẫn giữ nụ cười trên môi: “Em không có tiền, nhưng Trường Chiêu nói rằng anh ấy đã nhờ người giúp em.”

Nghe vậy, đôi mắt Cố Liên lập tức sáng lên, cô ta cười rạng rỡ, nhìn Kỷ Trường Chiêu với đôi mắt lấp lánh: “Cảm ơn anh, Giám đốc Kỷ, em đã biết anh…”

Kỷ Trường Chiêu không để cô ta nói hết, chỉ nhếch môi cười khinh miệt, rồi chỉ ra phía sau cô ta: “Kìa, người đến rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-xanh-cap-thap/chuong-3-4.html.]

“Tiểu Liên!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau, cơ thể Cố Liên cứng đờ lại ngay lập tức.

4

Kỷ Phương Minh vội vàng chạy đến, áo khoác ngoài còn chưa cài hết cúc.

Anh ta lao ngay đến chỗ Cố Liên, người đang quay lưng về phía anh, nắm chặt lấy vai cô: “Tiểu Liên, em làm sao vậy? Có bị ức h.i.ế.p gì không?”

Nguyên nhân của sự việc này là do Cố Liên muốn gây chia rẽ giữa tôi và Kỷ Trường Chiêu, sau đó cố gắng tiếp cận anh. Làm sao cô ta dám nói điều đó với Kỷ Phương Minh chứ?

Nhưng không ngờ chúng tôi lại chủ động gọi Kỷ Phương Minh đến, cô ta chỉ biết rưng rưng nước mắt lắc đầu, dù Kỷ Phương Minh có hỏi thế nào cũng không nói.

Thấy Cố Liên không trả lời, Kỷ Phương Minh mới nhớ ra là còn có người khác ở đây.

Anh ta quay lại, cúi chào Kỷ Trường Chiêu một tiếng: “Chú út.”

Nhưng khi nhìn về phía tôi, mặt anh ta nhăn nhó, lông mày cau lại, sắc mặt biến đổi liên tục, mãi vẫn không thể mở lời.

Cuối cùng, dưới ánh mắt đầy áp lực của Kỷ Trường Chiêu, Kỷ Phương Minh miễn cưỡng quay đầu, khẽ nói: “… Thím.”

Bị “trà xanh” giật mất vị hôn phu cũ – gã đàn ông tồi tệ này giờ đây phải cúi đầu gọi tôi là thím. Trong lòng tôi chỉ có một cảm giác duy nhất.

Thật sự sướng quá!

Tôi đang ngập tràn niềm vui, liền đáp lại một cách vui vẻ: “Cháu ngoan quá, đáng tiếc là thím ra ngoài vội quá, không kịp chuẩn bị bao lì xì. Để lần sau nhé, hì hì.”

Kỷ Trường Chiêu nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt tôi, không ngăn cản, chỉ cười cưng chiều, nhẹ nhàng véo má tôi.

Khuôn mặt của đại cháu trai nhà họ Kỷ lập tức đen như than, vừa há miệng định mắng tôi thì bị ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Trường Chiêu làm cho phải nuốt ngược lời lại.

Kỷ Phương Minh bực tức ngậm miệng lại, rồi chợt nhớ ra vấn đề chính.

Anh ta quay lại, lau nước mắt trên má Cố Liên, dịu dàng nói: “Anh đến rồi, không sao nữa đâu. Đừng khóc, nhìn em khóc mà lòng anh tan nát mất.”

Tôi thầm cười trong bụng.

Chính vì anh ta đến, Cố Liên mới gặp rắc rối.

Nhưng Kỷ Phương Minh không hiểu được nỗi lòng của Cố Liên, tiếp tục hỏi: “Tiểu Liên, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, được không?”

Tất nhiên, Cố Liên muốn né tránh, không chịu nói.

Tôi nghe cô ta khóc mà thấy phiền, liền chủ động lên tiếng: “Có lẽ anh nên xem đoạn video này và những tin nhắn này.”

Dù Kỷ Phương Minh không thích tôi, nhưng Cố Liên không nói gì nên anh ta đành phải nghe theo tôi.

Cố Liên hoảng sợ, kéo tay áo của Kỷ Phương Minh, nhưng anh ta chỉ nghĩ rằng cô ta đang lo lắng, liền nhẹ nhàng vỗ về cô để an ủi.

Thấy không thể ngăn được, Cố Liên cắn chặt môi, ánh mắt lo lắng nhìn theo bóng lưng Kỷ Phương Minh.

… Và không quên lén lút lườm tôi một cái đầy hận thù.

Tôi nhún vai, tỏ vẻ không bận tâm. Dù sao người phải vào tù cũng không phải là tôi.

Sau khi xem video và các đoạn tin nhắn, vẻ mặt Kỷ Phương Minh dần trở nên nghiêm trọng.

Kỷ Trường Chiêu đã chụp lại toàn bộ cuộc hội thoại giữa anh và Cố Liên, bao gồm cả những tin nhắn mà anh không trả lời. Trong đó, ngoài những lời nũng nịu, còn có cả những gợi ý đầy ẩn ý, chắc chắn Kỷ Phương Minh có thể hiểu rõ.

Tôi để ý thấy ánh mắt của Kỷ Phương Minh đặc biệt thay đổi khi đọc đến câu: “Cảm ơn anh, Trường Chiêu ca ca~.” Trong ánh mắt anh ta hiện rõ sự khó tin.

Tôi không nhịn được cười, cố ý nói mỉa: “Ôi trời, anh coi cô ấy là vợ, còn cô ấy lại muốn làm cô của anh. Nhưng nhà họ Kỷ chúng tôi đâu có em gái, không biết Cố tiểu thư đang gọi anh trai nào đây?”

Nghe vậy, khuôn mặt Kỷ Phương Minh càng đen lại.

Tôi không nhịn được cười, liền trốn vào lòng Kỷ Trường Chiêu mà cười thỏa thích.

Cố Liên nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Kỷ Phương Minh, vừa khóc vừa giải thích: “Không phải đâu, Phương Minh. Chỉ là sau chuyện đính hôn giữa anh và Kha Kha không vui, bố mẹ anh đã ngừng thẻ tín dụng của anh, khiến cuộc sống của anh khó khăn. Em không đành lòng, nên…”

Cô ta liếc nhìn tôi, rồi tiếp tục: “Hôm nay em nhặt được chiếc dây chuyền của Giám đốc Kỷ, định đổi nó lấy tiền để giúp anh cải thiện cuộc sống.”

“Giám đốc Kỷ là chú út của anh, chắc chắn sẽ thương anh. Còn về Kha Kha, anh bị ngừng thẻ cũng là do cô ấy. Chắc cô ấy cũng sẽ thông cảm thôi.”

Ha! Cô ta không hề nhắc đến lý do vì sao buổi lễ đính hôn lại trở nên không vui, mà vẫn có thể nói như vậy.

Mặc dù Cố Liên trông rất đáng thương với nước mắt rơi lã chã, nhưng lời cô ta nói đầy mâu thuẫn và không hợp lý.

Tôi có tin không?

Chắc chắn là không.

Vậy ai tin?

À, Kỷ Phương Minh, kẻ đang yêu đến mất lý trí.

Chỉ vài lời ngọt ngào của Cố Liên, Kỷ Phương Minh đã cảm động vô cùng.

Anh ta nắm lấy tay Cố Liên, nhìn cô bằng ánh mắt đầy sâu sắc: “Tiểu Liên, em thật tốt với anh.”

Tôi sững sờ nhìn Kỷ Trường Chiêu, rồi chỉ vào đầu mình, không nói nên lời.

Kỷ Trường Chiêu bật cười khẽ, nhướng mày, làm một biểu cảm bất lực với tôi.

Trong khi đó, Cố Liên dù không muốn quá gần gũi với Kỷ Phương Minh trước mặt Kỷ Trường Chiêu, nhưng cũng không dám rút tay lại.

Cô ta chỉ có thể cười gượng, giữ tư thế hơi nghiêng người đầy ngượng ngùng.

… Và lại lén lườm tôi một cái đầy căm ghét.

Loading...