Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 98

Cập nhật lúc: 2024-09-15 22:18:56
Lượt xem: 126

Chương 98 - Chàng trai trẻ tốt nhất

 

Lý Siêu Anh là từ đại đội Phàn Căn bên cạnh gả tới đây. Mới có một năm, chồng của cô ta đã đột ngột qua đời vì căn bệnh cấp tính.

Cô ta không có con cái, nhà chồng lại ngày ngày chửi mắng cô ta khắc c.h.ế.t chồng nên thời gian qua cô ta sống cũng không tốt.

Người ta thường nói có nhiều rắc rối trước cửa nhà góa phụ. Nhà chồng của Lý Siêu Anh kiểm soát cô ta rất chặt chẽ. Thường ngày, ngoại trừ việc xuống ruộng làm việc, cơ bản là cô ta không có bất kỳ khoảng thời gian nào dành cho bản thân. Cuối cùng là làm sao cô ta có dính dáng tới Trần Nguyệt Thăng vậy?

Hơn nữa, vào thời điểm này ở đời trước, Trần Nguyệt Thăng đang tình cảm mặn nồng với Điền Tĩnh, ngày ngày anh ta đều đang tìm kiếm sính lễ và ba món đồ lớn.

Theo lý mà nói, anh không nên dây dưa với Lý Siêu Anh sớm như vậy. Chẳng lẽ bởi vì đời này Cố Duệ Hoài đã xảy ra chuyện, Điền Tĩnh đặt phần lớn tâm tư vào người Cố Duệ Hoài nên sự kiện góa phụ mới tới sớm như vậy hay sao?

Cố Nguyệt Hoài nhếch môi suy tư một lúc lâu.

Nếu như bây giờ Trần Nguyệt Thăng có con với người góa phụ này, để Điền Tĩnh dễ như trở bàn tay thoát khỏi mối quan hệ tình cảm mà mọi người ai cũng biết, vậy chẳng phải là sẽ hủy hoại kế hoạch của cô sao?

Đời này, Điền Tĩnh nhất định phải giãy dụa ở bên trong vũng bùn lấy mới đúng. Trần Nguyệt Thăng là một nước cờ tốt, cần phải lợi dụng thật tốt mới được.

Nghĩ như vậy, Cố Nguyệt Hoài tiến lên trước xen vào cuộc trò chuyện riêng tư giữa Trần Nguyệt Thăng và người góa phụ.

"Đội trưởng Trần, anh đây là?" Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Lý Siêu Anh ở đằng sau đống cỏ khô. Đã nói là góa phụ xinh đẹp nên tất nhiên là dung mạo của cô ta cũng không tính là kém, đôi mắt mê người, bờ môi tựa như quả anh đào chín mọng, bóng loáng, sung mãn.

Hơn nữa, Lý Siêu Anh cao gầy. Mặc dù cô ta có mặc bộ quần áo cồng kềnh nhưng vẫn có thể nhận ra thân hình đẹp của cô ấy.

Tất nhiên là một góa phụ như vậy ở trong thôn sẽ không bị mọi người bỏ qua.

Có điều, ánh mắt của Lý Siêu Anh lại cao, cô ta chướng mắt với những người không có bản lĩnh, nhưng người có bản lĩnh lại không muốn cưới góa phụ nên đến tận mấy năm sau cô ta cũng không có tái giá. Hiện tại, nhà họ Trần đang phất lên nên việc cô ta và Trần Nguyệt Thăng quấn quýt lấy nhau cũng không kỳ lạ.

Chợt nhìn thấy có người tới đây, ban đầu Lý Siêu Anh còn kinh ngạc, sau đó cô ta chợt cảm thấy đây là một cơ hội nên trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Nếu như cô ta có thể gả cho Trần Nguyệt Thăng, vậy thì nửa đời sau còn phải lo lắng điều chi nữa rồi nhỉ?

"Cố... Cố Nguyệt Hoài?" Trần Nguyệt Thăng trông thấy Cố Nguyệt Hoài đang đi từ xa tới gần đây, ánh mắt của anh ta hơi sững sờ.

Mấy ngày nay, anh ta đi sớm về trễ, chưa từng gặp mặt Cố Nguyệt Hoài qua. Anh ta đã sớm nghe người ta nói cô gầy đi, trong lòng anh ta còn âm thầm xem thường rằng cho dù cô có gầy thì có thể thế nào, còn không phải là cô vẫn xấu xí đến mức không thấy mắt hay sao?

Nhưng bây giờ tận mắt trông thấy, anh ta mới phát giác rằng suy nghĩ ở trong lòng mình mới nông cạn và nực cười đến nhường nào.

Anh ta chưa hề biết rằng vậy mà Cố Nguyệt Hoài cũng có thể có dáng vẻ này... Tỏa sáng như thế!

Gò má của cô trắng nõn, ánh chiều tà chiếu xuống người cô tựa như phản quang mà tạo ra ảo ảnh. Người ta tới gần sẽ bắt gặp đôi mắt mèo xinh đẹp linh động như lưu ly của cô, khiến cho người ta hận không thể hãm sâu vào trong đó.

Tất cả đường nét ở trên gương mặt của Cố Nguyệt Hoài không có chỗ nào là không đẹp, bao gồm cả chiếc mũi xinh đẹp và đôi môi hồng như quả anh đào, cực kỳ tinh xảo.

Mặc dù thân hình của cô vẫn nở nang hơn những cô gái bình thường khác một chút, nhưng dù có to hơn thì to, cô vẫn mảnh mảnh và hoàn toàn không có mập mạp cồng kềnh như trước kia. Cho dù ai nhìn vào cô cũng đều muốn nói một câu "Cô gái xinh đẹp" .

Cố Nguyệt Hoài không để ý tới Trần Nguyệt Thăng, mà cô nhìn về phía Lý Siêu Anh cũng dang sững sờ nhìn chằm chằm vào mình.

Cô giật giật khóe môi, giọng điệu hơi không tốt: "Chị dâu Lý, chị và đội trưởng Trần đây là?"

Lý Siêu Anh dò xét trên dưới người cô một lúc lâu mới nhận ra Cố Nguyệt Hoài. Tâm trạng của cô ta nhất thời trở nên phức tạp và tức giận, không ngờ thế mà cô ta lại chạm mặt người không đứng đắn nhất trong đại đội, Cố Nguyệt Hoài. Có ai mà không biết sự si mê của cô dành cho Trần Nguyệt Thăng và hận không thể gả cho anh ta đâu chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-98.html.]

Nếu là người khác tới đây thì cô ta còn có thể bám lấy Trần Nguyệt Thăng và dựa vào đó để lan truyền tin đồn, nhưng người đến lại là Cố Nguyệt Hoài... Cô không vì Trần Nguyệt Thăng mà đánh cô ta một trận là đã đủ khách sáo rồi, làm sao cô có thể tùy ý để cô ta trèo lên người Trần Nguyệt Thăng được chứ?

Lý Siêu Anh liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt xui xẻo. Cuối cùng, cô ta không nói gì, mà chỉ tức giận vặn eo rời đi.

Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy Lý Siêu Anh đi xa, cô mới quay đầu nhìn về phía Trần Nguyệt Thăng, giọng điệu hơi trào phúng: "Điền Tĩnh mới có mấy ngày không có ở đại đội, anh đã không kiểm soát được bản thân rồi sao? Anh xem trọng góa phụ Lý rồi sao? Trần Nguyệt Thăng, tôi thật sự là đã đánh giá cao anh rồi."

Khóe miệng của Trần Nguyệt Thăng mím chặt, vẻ mặt vốn kinh ngạc trước sự thay đổi của Cố Nguyệt Hoài bỗng sa sầm xuống.

Anh ta gân cổ nổi đầy gân xanh lên, nhỏ giọng cả giận nói: "Cô chớ có nói hươu nói vượn. Tôi và cùng một góa phụ có thể thế nào được chứ? Hôm nay, cô ấy bắt đầu làm việc bị phân chia nông cụ tồi tàn nên đến đây để phàn nàn với tôi, cô đừng nghe tiếng gió mà nghĩ là có mưa!"

Cố Nguyệt Hoài cười nhạo một tiếng, cố ý kéo dài âm điệu: "Ồ…"

Trần Nguyệt Thăng còn muốn nói thêm cái gì đó nhưng hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt, hỏi lại: "Cô vừa mới nói cái gì? Làm sao cô biết được chuyện mấy ngày nay Tiểu Tĩnh không có mặt ở trong đại đội?"

Cố Nguyệt Hoài ra vẻ kinh ngạc: "Cô ta thật sự không có ở đại đội, chẳng lẽ là cô ta ra ngoài xem mắt rồi sao?"

Trần Nguyệt Thăng hơi khó chịu, nói: "Cô có thể đừng há miệng ngậm miệng là nói xấu người khác được không? Tiểu Tĩnh đi huyện Thanh An để thăm người thân, chắc là cô biết chị của cô ấy đã gả tới huyện Thanh An rồi."

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày lại, vẻ mặt của cô giống như cười mà không phải cười: "Thăm người thân sao? Điền Tĩnh nói với anh như vậy à?"

Vốn dĩ cô còn rất tò mò rốt cuộc là Điền Tĩnh đã thuyết phục Trần Nguyệt Thăng như thế nào mà để một người đàn ông yêu mình không quan tâm đến chuyện cô ta đi chăm sóc tình địch nằm ở trên giường không cách nào tự chăm sóc bản thân, tình cảm là dùng cách nào để ngụy trang hay sao?

Cho nên, mấy ngày nay cô ta đều không quay lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử mà vẫn luôn ở lại huyện Thanh An hay sao?

Trần Nguyệt Thăng nghe thấy vậy, cẩn thận mà nhìn chằm chằm vào Cố Nguyệt Hoài nói: "Lời này của cô là có ý gì?"

Cố Nguyệt Hoài khẽ cười một tiếng, giọng điệu có phần ý tứ sâu xa: "Không có ý gì."

Nói xong, cô xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Trần Nguyệt Thăng kéo lại. Mặc dù là gã đàn ông này đang rơi vào lưới tình, nhưng anh ta vẫn còn chưa có ngốc như Cố Duệ Hoài, giọng điệu của anh ta hơi nghiêm túc: "Cô nói chuyện cho rõ ràng, có phải cô đã nhìn thấy Tiểu Tĩnh ở huyện Thanh An rồi không?"

"Đúng vậy, cô ta nói để anh cách xa góa phụ Lý xa một chút. Bằng không, cô ta sẽ lao vào n.g.ự.c của người khác." Cố Nguyệt Hoài hất tay của Trần Nguyệt Thăng ra, cô quan sát vẻ mặt nhăn nhó của Trần Nguyệt Thăng bởi vì mình, trong lòng cô dâng lên một cảm giác thoải mái dễ chịu.

Cố Nguyệt Hoài nói xong, cô cầm sổ chấm công đuổi kịp Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài.

Hai người muốn nói lại thôi nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, lại nhìn Trần Nguyệt Thăng đang đứng ở bên cạnh đống cỏ khô nhìn đăm đăm vào Cố Nguyệt Hoài.

DTV

"Bé à... Con và Trần..." Cố Đình Hoài nhíu mày, anh ấy vẫn hỏi ra sự nghi ngờ ở đáy lòng, trong lòng anh ấy cũng không hy vọng em gái có bất kỳ quan hệ nào với Trần Nguyệt Thăng cả. Dù sao thì chuyện anh ta thích Điền Tĩnh là chuyện đã rõ như ban ngày.

Khóe môi của Cố Nguyệt Hoài khẽ cong lên, cô hời hợt nói: "Trải qua nhiều chuyện như vậy, em đã không còn thích anh ta nữa."

Hận cũng không kịp, làm sao cô có thể tiếp tục thích anh ta được chứ?

Giống như Điền Tĩnh, đời này Trần Nguyệt Thăng cũng nhất định phải vùng vẫy ở trong vũng bùn giống như cô ta vậy. Anh ta muốn yên ổn cưới góa phụ sinh con là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Cố Chí Phượng nghe xong, nhẹ nhàng thở phào.

Ông ấy nhếch miệng cười nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cha chỉ sợ con nghĩ quẩn, cả nhà của lão Trần cũng không có ai dễ sống chung cả. Nhà bọn họ không phải là một nơi tốt đẹp gì cả. Con yên tâm đi bé, cha chắc chắn sẽ đánh bóng mắt mà tìm được chàng trai tốt nhất cho con mà!"

Bước chân của Cố Nguyệt Hoài ngừng lại, cô ngước mắt nhìn thoáng qua Yến Thiếu Đường đang dựa ở trên đầu vai của Cố Đình Hoài.

Cô duỗi tay ra xoa đầu của Yến Thiếu Đường, cũng không có trả lời, trong lòng cô lại âm thầm suy nghĩ.

Chàng trai tốt nhất, đời trước cô đã tìm được rồi.

Loading...