Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 74

Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:33:42
Lượt xem: 156

“Đồ ăn vặt, bánh kẹp, cơm hộp…”

Cố Nguyệt Hoài bị tiếng la của nhân viên phục vụ đánh thức, theo sau đó là hương thơm đậm đà của cơm nhưng mùi thơm này hòa lẫn cùng với mùi vị trong xe, quả thật làm người ta cảm thấy không có chút thèm ăn.

Cô đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn, đi qua lối đi nhỏ.

Người phụ nữ bên cạnh Cố Nguyệt Hoài thăm dò nhìn thoáng qua, cao giọng hỏi một câu: “Cơm hộp gì vậy?”

“Cơm cần tây xào thịt băm, một phần tam giác, lại thêm hai lượng phiếu lương thực!” Nhân viên phục vụ nói, bưng hộp thức ăn nhôm trên xe tới, người phụ nữ lại liên tục xua tay: “Không lấy không lấy! Tôi cũng không ăn!”

Nói xong thì quay đầu sang một bên.

Nhân viên phục vụ tức giận trừng mắt nhìn bà ta, tiếp tục đẩy xe thức ăn đi về phía trước.

Cố Nguyệt Hoài lấy ra một quả táo bắt đầu ăn, vị táo thanh ngọt nồng đậm, so với cơm còn ngon hơn vài phần.

Đôi mắt người phụ nữ sáng lên, lúc này cũng bất chấp chuyện nhà Nguyệt Hoài là thành phần địa chủ, không biết xấu hổ mà nói: “Ơ, cô bé, táo này của cô ở đâu ra vậy? Ngửi thấy thơm quá, có thể cho thím ăn một miếng không?”

“Không thể.” Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài rất nhẹ, không hề có chút dáng vẻ ngượng ngùng sau khi từ chối người khác.

Mặt người phụ nữ tối sầm, nghiến răng nghiến lợi xì một tiếng, quay đầu lại nói thầm với người ngồi bên kia.

Cố Nguyệt Hoài không thèm để ý.

Thời gian dần dần trôi qua, hơn năm giờ sáng, đã đến thành phố Chu Lan.

Khi xe lửa dừng lại, mọi người xuống xe với những túi lớn túi nhỏ.

Cố Nguyệt Hoài sờ sờ túi tiền, bảo đảm tiền và nhẫn đều ở đây, mới xách giỏ xuống xe lửa.

Thành phố Chu Lan.

Kiếp trước cô đã tới đây, nhưng kiếp này thì vẫn là lần đầu tiên.

Cố Nguyệt Hoài lên một chiếc xe lớn, cũng chính là xe buýt, một đường đi đến phố Thanh Liễu. Nơi này là nơi sầm uất náo nhiệt nhất ở thành phố Chu Lan, cửa hàng ký gửi cũng ở đây.

Lúc cô đến phố Thanh Liễu, trời mới tờ mờ sáng.

Cố Nguyệt Hoài hết quẹo trái lại quẹo phải, rốt cuộc cũng đến “Cửa hàng ký gửi quốc doanh Thanh Liễu”.

Cửa hàng ký gửi là một ngành thu bán đồ cũ, lúc này hàng hóa thiếu thốn, rất nhiều thứ đều cung cấp bằng chứng từ. Người dân vì muốn sống qua ngày, bèn ủy thác đồ cũ không dùng đến cửa hàng ký gửi để tiến hành gửi bán.

Các cửa hàng ký gửi đã giảm bớt đáng kể sự thiếu hụt các mặt hàng cung cấp, cũng đáp ứng cuộc sống của nhiều người có thu nhập thấp, không có phiếu.

Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu nhìn cửa hàng ký gửi quen thuộc này vài lần rồi cụp mắt, ngồi xuống bậc thang ven đường, cửa hàng ký gửi này còn chưa mở cửa, còn cần chờ một lát.

Cô ngồi xổm không bao lâu, trước cửa tiệm đã có người đến xếp hàng.

Trên lưng mỗi người đều đeo gùi, phần lớn trong gùi chứa một số đồ còn sót lại như nồi niêu xoong chảo.

Cố Nguyệt Hoài cũng đứng dậy xếp hàng.

Khoảng một giờ sau, người bán hàng cuối cùng cũng tới.

Ông ta mở cửa, lại thuận tay quét dọn vệ sinh một chút, mới gọi người đi vào.

Cố Nguyệt Hoài vào theo hàng, chủ cửa hàng đã bắt đầu đánh giá giá trị hàng hóa.

Cửa hàng ký gửi quốc doanh Thanh Liễu không tính là lớn, chỉ là một cửa hàng vô cùng đơn giản, bên trong có một quầy gỗ, ông chủ lớn tuổi ngồi ở phía sau quầy. Người gửi hàng đặt đồ ở trên quầy, ông chủ đánh giá xong thì báo giá.

Đồ gửi bán có đủ loại, nhưng giá cả cũng không cao.

Rất nhanh đã đến phiên người phía trước Cố Nguyệt Hoài, là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ấy lấy ra một chiếc đồng hồ với ánh mắt hiu quạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-74.html.]

Đồng hồ Hải Thị, đây chính là nhãn hiệu nổi tiếng nhất hiện nay.

Ông chủ thu hồi ánh mắt tùy ý, cầm lấy đồng hồ sờ trái sờ phải, bảo đảm không có hư hao rồi mới nhân tiện nói: “Giữ gìn rất tốt, giá cả hai mươi, cậu thấy sao?”

Nghe vậy, người trẻ tuổi cười khổ một tiếng, lúc anh ấy mua cái đồng hồ này đã tốn một trăm đồng, không ngờ đến khi nghèo túng, lại chỉ có thể bán được hai mươi, nhưng trong nhà còn có em trai em gái đang gào khóc đòi ăn, không bán thì biết làm sao đây?

Anh ấy gật đầu: “Được, hai mươi thì hai mươi.”

Ông chủ cười ha hả, thuận tay cất kỹ đồng hồ về, lại lấy ra hai mươi đồng đưa sang, lúc người trẻ tuổi nhận tiền thì nói: “Trong vòng một tháng có thể chuộc lại, quá hạn không đợi.”

Người trẻ tuổi lộ vẻ mặt c.h.ế.t lặng, không có phản ứng gì.

Chuộc về? Lấy cái gì chuộc về đây?

Đột nhiên, dường như anh ấy nghĩ đến điều gì đó, bỗng dưng nói: “Tôi không có ý định chuộc lại, có thể bù thêm một ít tiền không?”

Ông chủ nhướng nhướng mày, bàn tay cầm đồng hồ khựng lại, cân nhắc tầm khoảng hơn mười giây, nói: “Tôi có thể cho thêm năm đồng.”

Người trẻ tuổi vui vẻ, nói năng rất dứt khoát: “Được, năm đồng thì năm đồng, tôi sẽ không đến chuộc lại nữa.”

Ông chủ gật gật đầu, lại cầm năm đồng đưa cho anh ấy.

Người trẻ tuổi cầm tiền rời đi, Cố Nguyệt Hoài mới tiến lên, lấy nhẫn phỉ thúy từ trong túi vải đưa sang: “Tổ tiên nhà tôi truyền lại.”

Ông chủ nhận lấy nhìn thử, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, chợt đeo kính lên kiểm tra kỹ càng một phen, lẩm bẩm: “Đây là ngọc bích thượng đẳng có sắc nước xuất chúng, trong suốt giống như thủy tinh lại lơ lửng như bông hoa xanh.”

Ông ta nói xong, lại nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: “Đồng chí thật sự muốn bán?”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Ông chủ xem thử được bao nhiêu tiền?”

Phỉ thúy rất được chuộng vào thời Từ Khê nhà Thanh, được các nhân vật nổi tiếng theo đuổi, những năm đầu dân quốc càng được đông đảo dân chúng yêu thích và theo đuổi điên cuồng, được xem là một tiêu chuẩn thời thượng.

Nghe nói, đã từng có đại lão Đỗ Nguyệt Sanh tiêu tốn bốn mươi nghìn đồng bạc để mua một đôi vòng tay phỉ thúy tặng cho vợ với giá trên trời, bởi vậy có thể thấy được giá trị của phỉ thúy.

DTV

Ông chủ im lặng một hồi, đưa ra một con số: “Sáu trăm.”

Con số này vừa ra, đám người xếp hàng đã bắt đầu xôn xao, bọn họ đều chỉ dám bán nồi niêu xoong chảo và quần áo cũ, có thể bán được một đồng hai đồng là đã thắp nhang cảm ơn rồi, mà đây là sáu trăm đồng? Chưa từng nghe qua!

Cố Nguyệt Hoài cũng không do dự nhiều, cô không có thời gian chạy đến nhiều cửa hàng để so sánh giá cả, huống chi co quen với cửa hàng kỳ gửi này nhất, bèn gật đầu đồng ý ngay.

Ông chủ cười, đếm tiền đưa cho Cố Nguyệt Hoài: “Kỳ hạn một tháng có thể chuộc lại, qua thời gian thì không thể.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nhận tiền nhưng không đi, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ được bỏ vào trong quầy, là của người trẻ tuổi vừa rồi, cô bèn hỏi: “Đồng hồ này có thể bán cho tôi không?”

Cô cũng không có giả vờ làm người tốt, chuẩn bị chuộc đồng hồ lại cho người trẻ tuổi kia, chỉ là cô đang thiếu một chiếc đồng hồ.

Không gian thời gian tu di không thể xác định bằng mặt trời, thường xuyên vội vàng luốn cuống nên cô thật sự cần một cái đồng hồ để xem giờ, nhưng đồng hồ giá cả quá đắt, một chiếc ít nhất cũng phải chín mươi đến một trăm hai, có thể mua từ cửa hàng ký gửi thì sẽ rẻ hơn nhiều.

“Đồng hồ?” Ông chủ sửng sốt, chợt cười, vui sướng lấy đồng hồ từ trong quầy ra.

Trong cửa hàng ký gửi cũng không phải chỉ có một chiếc đồng hồ, có đồng hồ Hải Thị, đồng hồ Mã Tây, đồng hồ Thiết Thành Tây v.v. đều là những nhãn hiệu đồng hồ lớn, nhưng cái được giữ gìn tốt nhất thì phải nói đến chiếc đồng hồ Hải Thị mà vừa rồi người trẻ tuổi kia bán đi.

Cố Nguyệt Hoài chỉ vào chiếc đồng hồ: “Tôi muốn cái này, bán thế nào?”

Ông chủ cũng không do dự, giơ ra ba ngón tay: “Ba mươi lăm.”

Một chiếc đồng hồ, qua tay đã kiếm được mười đồng, quả nhiên kinh doanh mặt hàng ký gửi rất là lời.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, tốn ba mươi lăm đồng để mua chiếc đồng hồ này, tiện thể đeo lên cổ tay.

Lúc cô rời khỏi cửa hàng ký gửi, đã từ một con quỷ nghèo khổ biến thành một người giàu có với mấy trăm đồng.

Bây giờ là chín giờ sáng, không nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Bán nhẫn đi, tiền cũng tới tay, thầm nghĩ cũng không cần ở lại thành phố Chu Lan nữa, hôm nay có thể lại ngồi xe lửa trở về, thư giới thiệu này cũng không uổng phí.

Khóe môi Cố Nguyệt Hoài cong lên, xoay người chuẩn bị rời đi, lại nghe được một tiếng chửi mắng: “Buông cô bé ra! Cái đám bắt cóc này!”

Loading...