Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:34:49
Lượt xem: 174

Thoáng chốc ánh mắt Trần Nguyệt Thăng ánh lên tia vui mừng, anh ta vội vàng hỏi Nhậm Thiên Tường: "Mày chắc chắn?"

Đúng là phong thuỷ thay phiên xoay chuyển, không phải ngày hôm qua Cố Nguyệt Hoài còn vô cùng đắc ý sao?

đầu cơ trục lợi, chuyện này là phải ngồi tù đấy.

Khó trách cả ngày Cố Nguyệt Hoài cũng không làm gì cả, lại có tiền xây nhà, ban đầu mọi người còn nghĩ đó là tiền của ông nội cô để lại, lúc này nghe xong chuyện này đã biết được nguồn gốc của số tiền đó.

Nhậm Thiên Tường vừa thấy có người bằng lòng ra mặt thì anh ta vội gật đầu thật mạnh : "Đương nhiên rồi. Nếu anh không tin thì bây giờ có thể đi lên trên trấn để hỏi thăm, đoán chừng lúc này bọn họ còn đang bán lương thực ở chợ đen đấy."

Đồng tử Cố Đình Hoài co rụt lại, bàn tay rủ xuống bên người cuộn tròn lại, sống lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Sở dĩ Nhậm Thiên Tường biết việc này là bởi vì anh ta cũng thường xuyên có những buôn bán nhỏ ở chợ đen.

Nhưng hiện tại anh ấy không thể nói ra chuyện này được, nếu nói ra chẳng phải là chứng thực hành vi "đầu cơ trục lợi" của nhà họ hay sao? Nhìn thấy biểu cảm vừa tức giận vừa oán hận của Nhậm Thiên Tường, trong lòng Cố Đình Hoài hận bản thân mình muốn chết.

Cuộc sống khổ cực của cả nhà bọn họ còn chưa kết thúc, vậy mà lại bị cuốn vào trong tai họa này.

Cố Đình Hoài chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, ngay cả dũng khí để mở miệng phản bác cũng không có.

Bởi vì anh ấy hiểu rõ, đúng thật lúc này cha và em trai mình đang ở chợ đen.

Chuyện này không chịu nỗi sự điều tra, trong lòng anh ta hạ quyết tâm, chỉ cần vượt qua được tai họa của ngày hôm nay, sau này nhà bọn họ nhất định phải rời xa chỗ chợ đen đó, không bao giờ dính líu đến mấy thứ đó nữa.

Trần Nguyệt Thăng cười lạnh liếc mắt nhìn Cố Đình Hoài một cái, lập tức dự định dẫn người đi lên trấn.

Trong tay anh ta nắm giữ nhược điểm này, lần này đây nhất định anh ta sẽ không để cho Cố Nguyệt Hoài có cuộc sống yên ổn.

Nhậm Thiên Tường đã mặc quần áo chỉnh tề, trông anh ta chẳng khác nào hình người mặt thú.

Anh ta liếc mắt nhìn Cố Đình Hoài, cảm nhận được ánh mắt lo lắng của anh ấy, trong lòng anh ta vô cùng sảng khoái.

"Đi. Đám người này theo tôi đi lên trấn trên. Đại đội Đại Lao Tử của chúng ta tuyệt đối không thể có người làm chuyện trái pháp luật được." Trần Nguyệt Thăng vung tay hô to, giọng nói hiên ngang lẫm liệt trong nháy mắt cũng có người hùa theo.

DTV

Nhậm Thiên Tường thấy thế ném cho Cố Đình Hoài một nụ cười chế nhạo.

Đúng lúc này, trong sân bên cạnh vang lên một giọng nữ trong trẻo mà bình tĩnh.

"Các người muốn đi đâu? Nhậm Thiên Tường giở trò lưu manh mà không ai quan tâm sao? Vậy danh dự của Điền Tĩnh tính sao bây giờ? Các người không điều tra mọi chuyện rõ ràng, nếu vậy thì Điền Tĩnh cũng chỉ có thể gả cho Nhậm Thiên Tường thôi."

Cố Nguyệt Hoài đứng cách hàng rào tre của sân bên cạnh lẳng lặng nhìn đám người, trong lòng cô đầy căm phẫn này, giọng nói hờ hững.

Khó khăn lắm cô mới có thể vứt đống phân thối Nhâm Thiên Tường này ném lên đầu Điền Tĩnh, làm sao có thể dễ dàng để cho người ta bỏ qua như vậy?

Phải biết rằng ngày này của kiếp trước, bởi vì Nhậm Thiên Tường nói năng xằng bậy không có chứng cứ mà cô chỉ có thể bị anh ta dắt mũi đến công xã để lấy giấy đăng ký kết hôn, qua loa gả cho một người đàn ông lòng lang dạ thú.

Nhâm Thiên Tường là một người chẳng tốt lành gì, trong xương tủy là một miếng thuốc dán da chó vừa thối vừa cứng, dính lên người rồi muốn xé xuống cũng không xé xuống được.

Hôm nay của đời này là một ngày tốt lành.

Cô muốn cho Điền Tĩnh chịu khổ cũng không nói nên lời, cho dù muốn gỡ miếng dán da chó này xuống thì cũng phải mất đi một lớp da.

Vốn dĩ Trần Nguyệt Thăng đang chuẩn bị dẫn người đi bắt cha con nhà họ Cố thì bỗng dừng bước, quát: "Cố Nguyệt Hoài. Cô đang nói năng bậy bạ gì thế? Bản thân Nhậm Thiên Tường bị người khác lột sạch đồ đưa đến sân nhà người khác, đó là do tác phong của anh ta có vấn đề thì có liên quan gì đến Điền Tĩnh chứ? Cô đừng có vu oan cho cô ấy."

"Tôi biết, cô muốn gây thù vì tôi thích Điền Tĩnh."

Trần Nguyệt Thăng nói xong thì lập tức hung hăng trừng mắt liếc Cố Nguyệt Hoài một cái, dáng vẻ bạc tình kia lại khiến người ở xung quanh mở mang tầm mắt, tầm mắt lướt trên người mấy người họ, tất cả đều là ý chê cười, nhất thời đã quên chuyện đi chợ đen.

Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu, nhếch môi cười nhìn Trần Nguyệt Thăng nói như đinh đóng cột: "Thật sao? Thế sao anh không hỏi thử Điền Tĩnh xem, nói không chừng Nhậm Thiên Tường là cố ý đến đây để hẹn hò với cô ta đấy?"

Trong lúc nói chuyện, Cố Nguyệt Hoài nháy mắt với anh cả.

Cố Đình Hoài dừng lại một chút, thừa dịp mọi người đều chú ý đến Trần Nguyệt Thăng và em gái, anh ấy nghiến răng, lặng lẽ trà trộn vào trong đám người, hướng về phía xa xa kia mà chạy, anh ấy muốn lập tức đi lên trấn trên gọi cha và em hai, em ba trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-12.html.]

Trăm ngàn lần anh ấy cũng không thể để bọn họ bị gắn tội danh "đầu cơ trục lợi" được.

Cố Đình Hoài vừa rời đi, nét mặt của Cố Nguyệt Hoài lập tức thả lỏng.

Kiếp trước, sau ba tháng khi cha bị bắt bỏ tù bởi tội đầu cơ trục lợi, trong nhà còn nợ tiền xây nhà chưa trả hết, mỗi ngày cô phải dẫn Nhậm Thiên Tường về nhà mẹ đẻ vì anh ta lúc nào cũng đòi hỏi được ăn ngon.

Khoảng thời gian đó trấn trên điều tra vô cùng nghiêm ngặt, cha cô vì bí quá hóa liều, đúng lúc đang là tết Đoan Ngọ, ông ấy xuống sông hái nhiều lá lau sậy, bỏ vào trong bao tải đi bán, ông ấy sợ bị người khác chú ý nên cố ý đi lúc trời còn tờ mờ sáng.

Chỉ có điều, sau ngày hôm đó, ông ấy đã không trở về nữa.

Bởi vì cha bị người khác tố cáo đầu cơ trục lợi nên bị đưa ra phố thị chúng sau đó ngồi tù, bị án quyết năm năm tù.

Ông ấy vì gia đình mà vất vả nhiều năm, sức khỏe lại không tốt, hơn nữa tuổi cũng cao, cuộc sống ở trong tù vất vả cuối cùng không thể chịu nỗi mà qua đời.

Cô mãi mãi không thể quên ngày mà có người đến báo tin cha qua đời, cô đã khóc thảm đến mức nào.

Cha cô nhân lúc trời còn chưa sáng đã đi lên trấn trên, còn cô lại trùm đầu ngủ mê man, ngay cả lần gặp mặt sau cùng cũng không có.

Đời này, cô nhất định sẽ không để cho bi kịch đó tái diễn.

Trần Nguyệt Thăng bị Cố Nguyệt Hoài khiến cho tức giận đến thái dương cũng giật, anh ta cầm cái cuốc vác lên vai, miệng chửi ầm lên: "Nếu cô còn nói nhảm nữa, ông đây sẽ vả miệng của cô."

Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nhìn chằm chằm anh ta, một chút cũng không sợ: "Vả miệng của tôi à? Tôi chỉ đang kể lại những gì mà tôi chứng kiến mà thôi, chẳng lẽ anh cũng giống như Trần Nhân, muốn động thủ với đồng chí cùng giai cấp?"

"Cũng đúng, trẻ tuổi như thế đã là đội trưởng của sáu tiểu đội trong đại đội sản xuất của Đại Lao Tử, ỷ vào thân phận của mình mà ức h.i.ế.p người dân nhỏ bé như chúng tôi cũng là chuyện bình thường, anh cảm thấy tôi nói sai đúng không, vậy anh mau vả miệng tôi đi."

Trần Nguyệt Thăng nghe Cố Nguyệt Hoài nói nhảm xong, sắc mặt càng thêm khó coi.

Anh ta siết chặt cái cuốc trong tay, nếu không phải mọi người ở xung quanh đang nhìn, nhất định anh ta sẽ lấy cái cuốc phang vào đập nát đầu cô.

Xung quanh tứ phía bàn tán xôn xao, mọi người thấy ánh mắt của Trần Nguyệt Thăng cũng trở nên quái dị, chuyện ngày hôm qua của Trần Nhân còn chưa kết thúc, hôm nay Trần Nguyệt Thăng lại còn muốn ầm ĩ thế này chẳng phải sự thật giống như Cố Nguyệt Hoài nói, nhà họ Trần đang ỷ thế h.i.ế.p người?

Nhậm Thiên Tường như con rùa rụt cổ, anh ta bị Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm mà hoảng sợ, ánh mắt như muốn tránh né.

Con heo mập c.h.ế.t tiệt này còn muốn ép c.h.ế.t người khác, Điền Tĩnh là ai thế? Không phải là một người xấu xí nữa đấy chứ?

Nhậm Thiên Tường càng nghĩ càng thấy có khả năng, người tối hôm qua đánh anh ta ngất xỉu nhất định là Cố Nguyệt Hoài, cô vì trả thù anh ta mà muốn anh ta cưới một người phụ nữ còn xấu hơn cả mình nữa.

Nghĩ như vậy, Nhậm Thiên Tường nhịn không được mà run rẩy.

Anh ta vừa muốn lặng lẽ rời đi, đột nhiên cửa phòng phía sau bỗng dưng mở ra.

Nhậm Thiên Tường theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Đó là một cô gái tầm mười tám tuổi, quần áo được giặt đến mức bạc màu, trên quần còn có chỗ vá, vừa nhìn đã biết điều kiện sống không tốt tí nào nhưng quần áo trên người sạch sẽ càng làm tôn lên vẻ trong sáng không tỳ vết của cô gái, xinh đẹp trong sáng.

Nhậm Thiên Tường khẽ thở rất nhẹ liếc nhìn gương mặt của cô gái.

Cô ta thắt hai b.í.m tóc tới vai, da không quá trắng nhưng ngũ quan dễ nhìn, mắt hạnh má đào, dáng người tinh tế dịu dàng, không so sánh với người khác, chỉ nói về cô ta và Cố Nguyệt Hoài, hai người đứng chung một chỗ giống như người đẹp và quái vật.

Cố Nguyệt Hoài cũng nhìn về phía cô gái đi từ trong phòng ra, trong nháy mắt biểu cảm của cô cứng đờ, cô chợt lạnh lùng nhếch khóe môi, nở một nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn.

Là Điền Tĩnh.

Kiếp trước của cô gặp nhiều đau khổ, nếu nói một phần ba đến từ Nhậm Thiên Tường, vậy thì hai phần ba còn lại đều đến từ người phụ nữ dịu dàng nhìn trông có vẻ không hề lực công kích này.

Kiếp trước, người đi tố cáo cha cô là Điền Tĩnh.

Cô không hiểu nỗi, rõ ràng lúc còn nhỏ tình cảm của bọn họ cũng coi như là tốt đẹp. Điền Tĩnh còn thường xuyên hẹn với bốn anh em bọn họ đi lên núi hái rau dại, vì sao trong một khoảnh khắc nào đó cô ta đột nhiên thay đổi giống như trở thành một người hoàn toàn khác, ở đâu cũng muốn nhắm vào cô.

Cô ta quyến rũ Trần Nguyệt Thăng, khiến cho anh ta có ý muốn cưới cô ta thì thôi đi, chỉ có thể nói đàn ông cặn bã và đàn bà đê tiện ở chung với nhau thật xứng đôi.

Nhưng mà vì sao cô ta phải đi tố cáo cha cô chứ, còn đ.â.m c.h.ế.t anh hai, đánh c.h.ế.t anh ba?

Rốt cuộc là hai bên đã có thù hận sâu đến cỡ nào?

Loading...