Tra Nam Muốn Về Chung Một Nhà - Chương 9: Lá thư và gấu bông của ai?

Cập nhật lúc: 2024-06-30 16:31:46
Lượt xem: 375

Anh ta hét rất to, lại áp sát vào tôi, tôi chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình như sắp vỡ tung.

Quá sợ hãi, tôi hung hăng đẩy anh ta ra. Sau đó, trước mặt anh ta, tôi dùng lực xé con gấu bông. Con gấu bông vốn đã mười mấy năm tuổi, cho dù có được yêu thương cẩn thận đến đâu, bị tôi xé như vậy, cũng trực tiếp rách toạc một cánh tay.

"Phù Dao!"

Thấy vậy, Phó Nghiễn lại gầm lên một tiếng đầy giận dữ.

Anh ta sải bước tiến lên, vươn tay đẩy mạnh tôi, nhanh chóng giành lấy con gấu bông rách nát.

Có thói quen tập thể hình, từng học boxing và võ thuật, sức mạnh từ tay của anh ta vượt quá khả năng chịu đựng của tôi.Cho dù tôi cố né tránh cũng không thể chống đỡ được cú đẩy này.

Tôi ngã xuống đất, mảnh kính vỡ đ.â.m vào tay, m.á.u chảy lênh láng trên sàn.

Nỗi đau ập đến khiến tôi rên rỉ, nhưng trong lòng lại cảm thấy hả hê.

Nhìn anh ta ôm chặt chú gấu bông rách nát, vẻ mặt đau đớn và tuyệt vọng, tôi cảm thấy như một phần nào đó trong mình cũng được giải tỏa.

"Tại sao... Tại sao em lại làm thế?"

Phó Nghiễn gào lên, giọng nói run rẩy vì tức giận và đau lòng.

"Tại sao ư?"

Tôi cười lạnh lùng, "Anh còn hỏi tại sao? Anh có biết chú gấu bông này và lá thư này có ý nghĩa gì không?"

"Anh... không biết..."

Phó Nghiễn lúng túng, vẻ mặt đầy hoang mang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-nam-muon-ve-chung-mot-nha/chuong-9-la-thu-va-gau-bong-cua-ai.html.]

"Anh không biết?"

Tôi cười khẩy, "Đúng vậy, anh không biết! Vì anh chỉ quan tâm đến bản thân mình, chỉ quan tâm đến dì tôi! Anh không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của tôi!"

Nước mắt lăn dài trên má, tôi gào lên trong đau đớn: "Anh phản bội tôi! Anh lừa dối tôi! Anh khiến tôi tổn thương!"

Phó Nghiễn im lặng, không thể phản bác lại lời tôi nói. Anh ta cúi đầu xuống, nhìn chú gấu bông rách nát trong tay, vẻ mặt đầy ân hận và tuyệt vọng.

Tình yêu tan vỡ, niềm tin sụp đổ, tôi chỉ cảm thấy trống rỗng và vô vọng. Nhìn anh ta ngồi thụp xuống trước mặt, tôi biết rằng mối quan hệ này đã hoàn toàn tan vỡ, không thể cứu vãn được nữa.

09.

Trò hề này kết thúc bằng việc tôi tát cho Phó Nghiễn một cái trời giáng.

Gần đây tôi không làm móng, móng tay dài vừa đủ để cào rách da mặt người khác mà không làm tổn thương móng của chính mình. Nhìn thấy m.á.u rỉ ra trong kẽ móng tay, tôi cảm thấy vô cùng hả hê.

Con người, đôi khi cần phải nổi điên. Mặc dù hình tượng không được đẹp lắm, nhưng cục tức trong lòng cũng phần nào được giải tỏa.

Phó Nghiễn dù sao cũng có điều cố kỵ, dù tức giận tôi đến đâu cũng không dám quên chuyện hôn sự giữa chúng tôi. Nó liên quan đến việc anh ta có thể danh chính ngôn thuận trở thành người nhà với dì tôi hay không.

Vì vậy khi tôi ra tay, anh ta chỉ biết phòng thủ, không dám đánh trả.

Khi dì đến, nhìn thấy hai tay tôi dính đầy máu, mặt Phó Nghiễn cũng đầy vết thương. Phòng tân hôn cũng trở nên bừa bộn.

Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Phó Nghiễn, sau đó nói lời tạm biệt và rời khỏi phòng tân hôn.

Dì không đi theo.

Bình luận

1 bình luận

Loading...