Tra Nam, Bạch Nguyệt Quang! Các Người Cùng Xuống Địa Ngục Đi! - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 00:01:58
Lượt xem: 363

Ngày hôm sau, ta cố ý đi ngang qua tiểu viện của Khương Uyển Uyển, nhìn Tạ Vân Từ từ bên trong đi ra, lấy tay sờ sờ bụng của mình, mím môi quay đầu bước đi.

Tạ Vân Từ áy náy trong lòng, đuổi theo.

Hắn ở trong viện ta đợi hồi lâu, nói tới nói lui hắn tối hôm qua nhất thời hồ đồ, về sau sẽ không lại đi tìm Khương Uyển Uyển.

Ý tứ lấy lòng rất rõ ràng.

Nhưng trong lòng ta không có một tia gợn sóng, chỉ lấy ra chỉ thêu tỷ tỷ đặt ở trong phòng, trước mặt Tạ Vân Từ, chậm rãi thêu.

Tạ Vân Từ thấy ta không đáp lại, vốn định rời đi, nhưng khi nhìn thấy khăn trong tay ta thì biến sắc.

Hắn từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái khăn rách, đó là tỷ tỷ năm đó băng bó vết thương cho Tạ Vân Từ vô tình lưu lại.

Tạ Vân Từ đem hai cái khăn đối chiếu, cả người đều kích động:

“Thanh Đại, ngươi chính là người năm đó ở Ngô Đồng Sơn cứu ta, đúng không? Ngươi vì sao...... Ngươi vì sao vẫn không nói?”

Ta vuốt ve châm pháp đặc thù tỷ tỷ lưu lại trên khăn, thanh âm nặng nề:

“Phu quân rốt cục nguyện ý tin tưởng ta sao? Lúc trước không biết nói chuyện, viết thư giải thích thân phận cho phu quân, nhưng phu quân không tin a......”

Tạ Vân Từ trong mắt hối hận dần dần phóng đại, cuối cùng giơ tay lên, hung hăng tát mình một cái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-nam-bach-nguyet-quang-cac-nguoi-cung-xuong-dia-nguc-di/chuong-11.html.]

“Không sai không sai, trước kia ngươi từng viết thư, nói rằng ngươi mới là người cứu ta. Là ta bị quỷ ám, là ta ngu ngốc, cùng ngươi chung giường chung gối lâu như vậy, lại không nhận ra ngươi chính là người ta vẫn luôn tìm.”

Hắn đột nhiên cúi người xuống, dùng hai tay nâng mặt ta, hốc mắt đỏ lên.

“Phu nhân không có lỗi, ta... ta thật sự là tên khốn. Nàng tha thứ cho ta được không? Ta nhất định sẽ hảo hảo bù đắp cho nàng. Khương Uyển Uyển kia, mạo danh thân phận của nàng, còn một mực khi dễ nàng, ta...... ta hiện tại liền đem nàng ném ra ngoài.”

Ta lại nhếch môi, lắc lắc đầu:

“Phu quân, Khương cô nương cũng là quá thích ngươi, mới có thể phạm phải nhiều sai lầm như vậy. Bây giờ giải trừ hiểu lầm là tốt rồi, ba người chúng ta sau này sống cùng nhau thật tốt, như vậy không phải tốt hơn sao?"

Tạ Vân Từ kích động ôm ta vào lòng:

Hân Nghiên Lâu

“Ta biết, ta biết nàng là người lương thiện nhất, chu đáo nhất. Nàng yên tâm, cho dù lưu lại Khương Uyển Uyển, nàng ta cũng vĩnh viễn không thể so sánh được với nàng.”

Ta dựa vào trong lòng Tạ Vân Từ, cười ngọt ngào, ánh mắt lại rơi vào một góc váy màu hồng nhạt không cẩn thận lộ ra ở cửa viện.

Sau khi Tạ Vân Từ biết được chân tướng, đối với ta có thể nói là đau lòng thấu xương.

Ta muốn cái gì hắn đều vì ta tìm kiếm, mỗi ngày hồi phủ đều sẽ tới tìm ta, thậm chí bắt đầu giống như lão phụ thân nhớ tới muốn đặt tên cho hài tử trong bụng ta.

Khương Uyển Uyển mặc dù ở lại Hầu phủ, cũng đã sớm không phải là người được sủng ái kia.

Hạ nhân bắt đầu chỉ trỏ, tâm tình của ả càng ngày càng không ổn định, người cũng càng ngày càng tiều tụy.

Sau đó, khi thai nhi trong bụng ta tròn hai tháng, ta mượn danh nghĩa thưởng trà mời nàng vào tiểu viện.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...