Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả lễ bằng một giấc mơ - 02

Cập nhật lúc: 2024-09-15 08:59:32
Lượt xem: 86

Tôi nửa ngủ nửa tỉnh, tôi muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy cơ thể nặng trĩu.

 

  Lúc tôi mở mắt ra, liền bắt gặp Tống An Yến với vẻ mặt mơ hồ.

 

  Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, hơi thở của anh ta trở nên nhanh hơn và tôi c.h.ế.t lặng.

 

  “Bà ơi sao bà lại tới đây nữa?”

 

  Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng họp lần lượt vang lên tiếng bước chân.

 

  Và giọng nói quen thuộc của Vương Tiêu vang lên: “Đây là bữa sáng cho An Yến.”

 

  Anh ấy và tôi cùng nhìn ra cửa.

 

  Với một tiếng cọt kẹt, cánh cửa phòng họp mở ra.

 

  Ngay sau đó, tôi quấn tay chân quanh người Tống An Yến, dùng hết sức lực đẩy anh ta xuống gầm bàn trong phòng họp.

 

  Tiếng giày cao gót của đồng nghiệp đang rất gần nhưng anh ta lại mở miệng muốn mắng tôi.

 

  Vì sự trong sạch của chúng tôi, trong cơn tuyệt vọng, tôi đã hôn anh một cách cưỡng bức, bịt kín mọi âm thanh trong cổ họng anh.

 

  Vào lúc đó, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là.

 

  Răng của anh ta sắc đến nỗi miệng tôi rách mất.

 

  Mùi rỉ sét thoang thoảng lan trong miệng, lan đến môi và răng.

 

  Tiếng giày cao gót xa dần, tôi đứng lên nhưng anh ta vẫn ngơ ngác.

 

  Khi tỉnh lại, lần đầu tiên trên mặt anh ta lộ ra vẻ xấu hổ.

 

  Không hiểu sao tôi lại cảm thấy áy náy, lấy tay áo lau vết m.á.u trên môi anh: “Anh Tống, em cũng nghĩ đến sự trong sạch của chúng ta.”

 

  Sau khi lau sạch, tôi phát hiện ra một vết cắt trên môi anh ta.

 

  Hắn sờ lên miệng, tức giận nói: “Yriệu Thiên Thiên!”

 

  Một bài viết hot mới đã xuất hiện trên diễn đàn công ty.

 

  Cô bạn gái nhỏ của anh Tống thật sự rất mãnh liệt.

 

  Nghe nói, Tống tổng trong đêm vội vã đi tìm bạn gái nhỏ, bị bạn gái nhỏ cắn vào môi.

 

  Tôi cảm thấy tội lỗi đến mức chạm vào vết cắt nhỏ ở khóe môi, cố gắng che đi và tô đi tô lại nhiều lần.

 

  Liên tục ba ngày, bất kể tôi ở đâu vào ban đêm, sáng sớm hôm sau Tống An Yến đều sẽ xuất hiện bên cạnh tôi.

 

  Tôi không chịu nổi nữa, Tống An Yến cũng sắp phát điên rồi.

 

5

 

 Tôi đã đốt hàng chục cọc tiền giấy ở nghĩa trang, chỉ xin bà ngoại đến gặp tôi và giải trừ lời nguyền c.h.ế.t tiệt này.

 

 Ngọn lửa bốc cao khiến tôi gần như không thể mở mắt và ho không ngừng.

 

 Bên cạnh cũng có ông chú đang đốt giấy nhìn hồi lâu, ánh mắt không đồng ý nhìn vào Tống An Yến: “Cậu trai trẻ này lớn tuổi hơn nhiều so với con bé, mà con bé còn có hiếu đốt tiền cho ông bà cậu thì vẫn đứng đó với cái mặt khó ưa là sao."

 

 Tống An Nham vẻ mặt khó hiểu.

 

 Người chú càng tức giận hơn: “Tại sao, cậu không làm, thì không cho tôi nói cậu sao?”

 

 Tống An Nhan cau mày nói: “Tôi và cô ấy…”

 

 Người chú bắt đầu lên án: “Là trách nhiệm đốt giấy cúng tổ tiên là của cô bé hết sao? Cậu thanh niên này không có tinh thần trách nhiệm gì vậy”.

 

 Tôi vui vẻ lấy ra mười tờ tiền giấy đưa cho Tống An Yến, nếu tôi cảm thấy không khỏe, anh ta cũng sẽ không nghĩ tới.

 

 Dưới ánh mắt trách móc của ông chú, Tống An Yến sắc mặt đen như than cầm lấy tờ tiền ngồi xổm xuống đốt tờ giấy.

 

 Ông chú gật đầu: “Đúng vậy, người trẻ như cô cậu cũng đừng xấu hổ như vậy, tổ tiên của cậu nhìn thấy sẽ tức giận đấy. Thiếu niên cần phải cười, cậu phải cười.”

 

 Tống An Yến sợ ông chú nói mãi không ngừng, vì thế cười cứng ngắc.

 

 Tôi vui mừng đến nỗi nắm tay ông chú và liên tục cảm ơn rồi hài lòng bước đi.

 

 Những tờ tiền giấy rực lửa bay lên, đáp xuống áo khoác của Tống An Yến, tôi nhìn một làn khói xám bốc lên.

 

 Woaaa, quần áo của anh ta đã bị đốt cháy rồi.

 

 Đợi đã lâu, bà tôi vẫn chưa xuất hiện cho đến tận buổi tối và khi mặt trời lặn.

 

 Tống An Yến lạnh buốt, thẳng lưng ngẩng cao đầu, không để cho tôi thấy được chút ngượng ngùng nào.

 

 Tôi đề nghị: “Sao anh không đi?”

 

 Anh ta rất điềm tĩnh, như thể đã có kế hoạch rõ ràng trong đầu: “Chờ đi, cho đến khi giải quyết được vấn đề, tôi sẽ không về.”

 

 Nếu chân anh ta không run lên vì lạnh, tôi sẽ càng tin tưởng vào quyết tâm của anh ta.

 

 Tro của tiền giấy bay lên trời, tụ lại thành hình người rồi dần dần biến thành hình dáng quen thuộc đối với tôi.

 

 Tôi phàn nàn: “Bà ơi, bà không báo đáp lòng tốt mà lấy thù hận báo đáp lòng tốt. Đây là một lời nguyền!”

 

 Bà tôi: “Nguyền cái gì? Bà làm theo ý muốn của cháu, từng cái một, không có gì khác biệt cả."

 

 Tôi sửng sốt nhìn Tống An Yến, anh ta quả thực rất đẹp trai và là một tổng tài giàu có, nhưng...

 

 Vẻ mặt của Tống An Yến thay đổi, như thể anh ta đã hiểu được bí mật của thiên cơ.

 

 Tôi tiếp tục nói: “Bà ơi, con chịu đâu, mau giải lời nguyền đó đi.”

 

 Bà ngoại gãi đầu nói: “Không được, cháu phải ngủ đủ ba mươi ngày thì cả hai mới hết được.”

 

 Tống An Yến lúc này cực kỳ im lặng, không nói một lời.

 

 Tôi lăn lộn: “Không được, cháu không quan tâm, nhưng cháu không thể sống như này được nữa”.

 

 “Mất ba mươi ngày.”

 

 Bà ngoại không nói gì, lắc đầu bỏ chạy.

 

 Tôi bất đắc dĩ nhìn Tống An Yến: “Bà ngoại tôi chạy mất rồi, chúng ta phải làm sao đây?”

 

 Không hiểu sao lỗ tai Tống An Yến đột nhiên đỏ lên, sắc mặt kinh hãi, đồng tử giãn ra.

 

 “Triệu Thiên Thiên, quả nhiên cô đã thèm muốn cơ thể của tôi từ lâu rồi?”

 

6

 

Tôi ngơ ngác chớp mắt một cái: “Tống An Yến, anh đang ăn nói khùng điên cái gì vậy?”

 

 Anh ta kiên quyết nói: “Cô diễn xuất quá tốt, tôi giữ cô ở bên cạnh vì cô không có hứng thú với tôi. Ai mà biết được, cô lại thèm muốn cơ thể tôi.”

 

 Tống An Yến càng bị kích thích càng phát điên.

 

 Tôi phủ nhận: “Không phải, tôi không có.”

 

 Anh ta cứ huyên thuyên: “Tôi đã chọn sai người để bên cạnh rồi”.

 

 Cảm xúc bấy lâu đè nén trong lòng bộc phát, tôi mắng anh: “Tống An Yến, cho dù cả đời tôi không được yêu, tôi cũng sẽ không bao giờ thích loại người như anh, một kẻ xấu xa, tự luyến, hèn hạ, còn đạo đức giả như anh!”

 

 “Anh muốn uống chút nước khoáng, phải chọn từ ba đến bốn tiếng. Tôi mua cho anh bốn mươi loại nước khoáng, uống không vừa ý một ngụm thì đổi thành cà phê."

 

 “Lúc 11 giờ tối, tôi được yêu cầu thông báo kế hoạch cho bộ phận quảng cáo. Họ không phải là con người sao? Tôi không phải là con người sao?”

 

 “Nếu một nhân viên kỳ cựu đã làm việc mười năm mắc lỗi, anh nói sa thải liền sa thải.”

 

 Anh ta không trả lời, lặng lẽ đứng trong gió lạnh nhìn tôi có chút đáng thương trong chiếc áo sơ mi mỏng manh.

 

 Tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi trút hết cơn giận, nhưng tôi nghĩ tôi không thể giữ được công việc của mình.

 

 Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy có chút áy náy. Ít nhất anh ta cũng không tốt chút nào.

 

 Anh ta quay người bỏ đi không nói một lời, vùi đầu lao về phía trước.

 

 Đêm tối, bỗng nhiên xung quanh có sương mù.

 

 Nghĩa trang nằm trên núi, chỉ có đường mòn manh tràng lên xuống. Bình thường chúng tôi có thể đi xuống núi bằng cách đi mòn theo nhưng bây giờ lại bị lạc.

 

 Tống An Yến vô sỉ không chịu nói chuyện, tôi chọc vào lưng anh ta nói: “Tống An Yến, kiểm tra xem điện thoại di động có sóng không.”

 

 Anh ta miễn cưỡng liếc nhìn điện thoại và lắc đầu.

 

 Tôi nhìn thấy khắp nơi đều có bia mộ. Tôi ngồi xuống đất và nói: “Xong rồi. Chắc chúng ta đã gặp ma rồi.”

 

 Khuôn mặt của anh ta trắng hơn rõ rệt khi nhìn lên.

 

 Tôi vỗ vai anh ta: “Đừng sợ, ở đây có tôi, bà ngoại nhất định sẽ bảo vệ chúng ta an toàn.”

 

 Anh ta rất buồn: “Sao cô biết bà nội em không làm việc này?”

 

 Tôi im lặng, dường như điều đó là có thể.

 

 Trong bóng tối nơi chúng tôi không thể nhìn thấy, một bà già ôm hai người đàn ông đẹp trai và cười lớn.

 

 Tống An Yến khụt khịt, giống như bị cảm lạnh, tôi bất đắc dĩ cởi áo khoác đưa cho anh ta.

 

 Anh ta ngạc nhiên và muốn trả lại.

 

 Tôi lập tức ngăn cản anh ta: “Nếu anh còn nói tôi thèm anh nữa, tôi sẽ bỏ đi, bỏ anh ở đây một mình.”

 

 Tống An Yến mơ hồ nhớ tới cha mình, hỏi: “Người c|h|ế|t đi có biến thành ma không?”

 

 Quả thật mọi chuyện không hề dễ dàng đối với Tống An Yến. Khi còn là học sinh cuối cấp, lão Tống đã đột ngột qua đời.

 

 Cho dù nhà rất giàu nhưng thế hệ sau còn non trẻ sao có thể quản lý tốt?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-le-bang-mot-giac-mo/02.html.]

 

 Không ai đánh giá cao anh ta, và tất cả các giám đốc đều muốn đuổi anh ta ra ngoài. Anh ta phải mất sáu năm mới xua đuổi hết đám tham ô, tiếp tục phát triển công ty của cha mình, để cho Tống thị vẫn là người mang họ Tống đảm nhiệm.

 

 Chẳng phải anh ta đang dùng vẻ ngoài cứng rắn để che đậy trái tim mỏng manh của mình sao? Càng nhìn anh ta càng cảm thấy anh ta là một kẻ nhỏ bé đáng thương, vậy mà tôi thậm chí còn mắng anh ta đáng c|h|ế|t.

 

 Anh ta đổi chủ đề: “Triệu Thiên Thiên, ngày mai đến nhà tang lễ hủy giấy tiền dành cho bố tôi. Người còn phải dựa vào chính mình, ma quỷ cũng vậy.”

 

 “Tôi ở thế giới loài người làm việc chăm chỉ như vậy, bố tôi có thể bắt đầu một công việc kinh doanh mới ở thế giới mới!”

 

 Tôi khóc c.h.ế.t mất, anh ta thật hiếu thảo.

 

 Tôi nói đùa: “Nếu làm ma, 24 giờ không cần nghỉ ngơi, lương chỉ mấy thỏi nến, khá đáng giá”.

 

*Từ đoạn này thấy cảm động quá nên tui đổi xưng hô thành na 9nu9 thành anh-em nheee

 

 Anh ta tỏ ra hơi tán thưởng, hài lòng nói: “Quả thật, em đã ở bên anh rất lâu, cũng bị ảnh hưởng, em có một chút bóng dáng của anh, nhưng em vẫn còn thiếu sót một chút, khó mà làm được để đạt được thành công.”

 

 Nụ cười đông cứng trên mặt tôi, và giọng anh ta có vẻ nghiêm túc.

 

 “Ngành tang lễ có tiềm năng rất lớn, mua khu núi này, biến thành nghĩa trang cao cấp, bán cho người hoặc ma.”

 

 “Quỷ muốn mua thì phải hỏi mượn chúng ta, còn phải bán mình cho nhà họ Tống để mua tài sản.”

 

 Tôi choáng váng. Phải làm nô lệ trong nhà mới thành ma à?

 

 “Ban ngày, công nhân làm việc, ban đêm họ làm việc, nhưng chúng ta không thể giúp gì được cho họ”.

 

 Tống An Yến càng nói chuyện càng hưng phấn, mà không để ý nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp.

 

 Tôi bịt miệng anh ta lại: “Ông nội ơi, em van xin anh, đừng có âm mưu chống lại ma trước mặt họ, được không?”

 

 Sương mù tan đi, tôi kéo anh ta chạy thật nhanh. Nếu anh ta không chịu rời đi, bà tôi sẽ không thể bảo vệ chúng tôi.

 

 Đến chân núi, lúc vội vã lên xe, cảm giác ớn lạnh trên người mới bớt đi một chút.

 

 Sau khi điện thoại di động có tín hiệu, tôi lo mẹ không tìm thấy tôi sẽ lo lắng, nhưng trên điện thoại di động lại không có một cuộc gọi nhỡ nào.

 

 Tống An Yến lái xe, tôi ngồi cạnh anh ta.

 

 Anh ta tự tin ra lệnh: “Em không được thèm muốn cơ thể của anh nữa, anh là người đàn ông mà em không thể có được”.

 

 Tôi gật đầu lia lịa và quyết định không tranh cãi với anh ta nữa, dù sao thì anh ta cũng là một kẻ điên, thậm chí còn muốn lợi dụng cả ma.

 

 “Triệu Thiên Thiên, ngày mai em mau chuyển đến nhà anh đi.”

 

  Rốt cuộc là ai đang thèm muốn cơ thể ai vậy?

 

 “Đừng nhìn chằm chằm vào anh như vậy, còn tận hai mươi lăm ngày nữa mới hết tình trạng này. Nếu em không chuyển đến nhà anh, chúng ta sẽ bị bại lộ. Với lại giường của em chứa được hai người à?"

 

 “Còn nữa, trong tháng này anh sẽ tìm một số người có năng lực để nghiên cứu cách thực hiện kế hoạch nghĩa trang của anh. Bất động sản của nhà Tống sẽ lên một tầm cao mới!”

 

 Bên kia, bà ngoại đang ôm người giấy trên tay, bị hàng xóm giận dữ vây quanh, hai chân bà không khỏi run rẩy, kiên quyết nói: “Tôi không biết hai người đó!”

 

7

 

 Ngày hôm sau, Tống tổng gọi điện cho mẹ tôi được tham gia chuyến thám hiểm kéo dài hai tháng tới Nam Cực và mẹ tôi đã đi.

 

 Buổi tối, tôi mang theo những túi lớn nhỏ đến nhà Tống An Yến.

 

 Trong phòng làm việc, anh ta vẫn làm việc đến khuya.

 

 Thật sự vất vả, Tống An Yến trở thành bạo chúa đều có lý do. Tôi quay người nấu cho mình một gói mì ốc.

 

 Ngửi được mùi hôi, Tống An Yến tìm tới hành lang, nơi tôi đang ngồi ở cầu thang ăn mì ốc.

 

 Vẻ mặt anh ta khó chịu, chần chờ nói chuyện, bịt mũi lại: “Bình thường em hay ăn cái này sao?"

 

 Tôi có chút bối rối, cảm thấy anh ta hình như hiểu lầm điều gì đó nên mới giải thích: “Cái này rất ngon.”

 

 Anh ta thản nhiên gật đầu và rời đi với vẻ mặt bàng hoàng.

 

 Khi đi ngủ, anh ta mặc quần áo bó sát người vì sợ tôi thèm muốn cơ thể anh ta.

 

 Rõ ràng anh ta sẽ nằm với tôi khi ngủ như mọi khi, nhưng anh ta vẫn nhất quyết sang phòng bên cạnh để ngủ, thậm chí còn lắp camera giám sát trong phòng ngủ.

 

 Anh ta nghiêm túc đe dọa tôi: “Triệu Thiên Thiên, em nên kiềm chế đi, mọi hành vi phạm tội của em sẽ được theo dõi và ghi lại!”

 

 Tôi cạn lời, không muốn để ý đến anh ta chút nào.

 

 Những ngày đầu tiên mọi chuyện đều ổn cho đến ngày thứ chín.

 

 Tống An Yến đá văng chiếc gối đang đè lên bụng mình.

 

 Đó là chiếc gối thần tượng cao lớn của tôi nhìn từ trên xuống dưới trông như có một người đàn ông mặc bộ đồ hầu gái đang nằm úp bụng.

 

 Tôi vội vàng ôm chiếc gối vào lòng rồi nói: “Nhẹ nhàng một chút.”

 

 “Thật phiền phức.” Anh ta tràn đầy oán hận: “Anh và nó em chỉ có thể chọn một!”

 

 Anh rời đi thì thế nào? Nhưng làm sao tôi dám nói ra điều đó.

 

 “Nếu anh đồng ý không làm thêm giờ tối nay, tôi sẽ bỏ cái gối này.”

 

 Anh ta trả lời nhanh chóng: “Chốt!”

 

 “Nhưng em đang làm gì vậy? Chúng ta không thể bị lộ.”

 

 Tất nhiên tôi biết mối quan hệ này mờ ám nên tôi nói một cách chính đáng: “Tối nay em sẽ học và nâng cao bản thân!”

 

 Tối nay là buổi hòa nhạc của thần tượng Lý Trưng của tôi. Anh ấy đã cùng tôi vượt qua hai năm khó khăn nhất khi tôi mới bước vào nơi làm việc.

 

 Thật hiếm khi anh ấy đến đây tổ chức concert dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đến để chữa lành tâm hồn.

 

 Buổi hòa nhạc rất sôi động, phải đến khi kết thúc lúc 23h30 và sau khi rời khỏi địa điểm, tôi mới phát hiện ra điện thoại của mình sắp đến nơi.

 

 Từ Tống An Yến, có 54 cuộc gọi nhỡ và 15 tin nhắn thoại dài 60 giây.

 

 “Buzz buzz” điện thoại lại reo, là anh ta.

 

 Tôi hoảng sợ đánh rơi điện thoại xuống đất, định nhặt lên thì lại có một bàn tay khác nhặt lên giúp tôi.

 

 Tôi cầm điện thoại cảm ơn, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tống An Yến, sắc mặt tôi tái nhợt.

 

 Tôi: “Anh, sao anh lại ở đây?”

 

 “Đây là nơi học tập của em sao!"

 

 “11h30 tối không về nhà thì còn muốn đi đâu nữa?”

 

 Tôi ngơ ngác, giống như một người phụ nữ lừa dối bị bạn trai bắt quả tang: “Em, em…”

 

 Anh ta phẫn nộ nói: “Bên ngoài lỡ có chuyện gì xảy ra với em, anh phải làm sao? Em có từng nghĩ đến cảm xúc của anh chưa?”

 

 Cuộc cãi vã thu hút sự chú ý của người qua đường.

 

 Tôi nắm lấy tay áo anh ta và nói: “Đừng gây rắc rối nữa, xấu hổ quá. Về nhà đi.”

 

 Anh ta đẩy tôi ra và nói: “Mất mặt à, bây giờ em có sợ không? Em có bao giờ nghĩ đến việc anh sợ em ngủ bên ngoài đến mức nào không?"

 

 Những ánh mắt lên án kỳ lạ đến từ khắp nơi.

 

 Tôi lớn tiếng giải thích: “Đừng nói nhảm, giữa hai chúng ta không có quan hệ gì cả.”

 

 Mỹ nữ tóc ngắn đi ngang qua cùng bạn trai nghe một lúc, không nhịn được nữa, thuyết phục tôi: “Người đẹp, anh ấy đã chân thành như vậy rồi, em đừng triêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài nữa, cho anh ấy một danh phận đi! "

 

 Tôi:"!?"

 

 Trời bắt đầu mưa và tất cả những người tham gia hóng hớt đều bị bỏ đi.

 

 Tôi không làm gì cả, sau khi xem một buổi hòa nhạc, tôi lại trở thành một kẻ xấu có nhiều thuyền dưới chân, tôi không khỏi tức giận với Tống An Yến: “Anh hài lòng rồi chứ? Anh hứng thú với việc hủy hoại danh tiếng của tôi đến vậy à?”

 

 Bất chấp trời mưa, tôi không lên xe mà chạy trên đường.

 

 Tống An Yến có lẽ biết mình đã đi quá xa nên đi theo tôi.

 

Nguyn

 Mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi vào mặt tôi, khiến mặt tôi đau nhức.

 

 Cổ tay tôi bị một bàn tay to ấm áp nắm lấy, bàn tay to đó dùng hết sức lực bế tôi lên, nhét tôi vào trong chiếc áo gió của anh ta.

 

 Anh ta vội vàng chạy ra xe bỏ tôi ở ghế phụ.

 

 Tôi choáng váng trong vài giây và trong giây lát tôi bị kích thích.

 

 Không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh, anh ta cũng nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn.

 

 Một lúc lâu sau, anh ta mới do dự rồi nói: “Em muốn làm anh bị cảm à? Sau đó chăm sóc anh, dụ dỗ anh yêu em?”

 

 Tôi nhìn anh ta không nói nên lời, cố gắng đoán xem anh ta đang nghĩ gì.

 

 Nhưng càng nói càng kiên quyết: “Triệu Thiên Thiên, tính toán của em sai rồi, em không tiếp cận anh bằng mấy thủ đoạn này, người anh thích chính là một người phụ nữ dịu dàng, có năng lực!"

 

 Tôi ôm đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn dòng xe cộ tấp nập, lòng tôi trĩu nặng và tôi thực sự muốn nhảy ra khỏi xe.

 

 Bên tai tôi, Tống An Yến vẫn đang lảm nhảm.

 

 Tôi quay lại nói: “Nếu anh nói thêm một câu nữa, tôi sẽ bịt miệng anh lại theo cách của tôi đấy.”

 

 Anh ta ngậm miệng lại, tai đỏ bừng và không dám nhìn tôi.

 

 Đồng thời: “Buổi hòa nhạc của Lý Trưng tái hiện phiên bản đời thực của tổng tài” trở thành chủ đề tìm kiếm nóng.

 

8

 

 Chị Lưu đã gửi cho tôi một tin nhắn trong đêm, nói rằng Tống An Yến đang nằm trong top tìm kiếm thịnh hành.

 

 Nguyên nhân là do cư dân mạng phàn nàn về bộ phim ngọt ngào “Boss Boss” mới phát sóng gần đây. Cư dân mạng đã đăng những bức ảnh chụp ở lối vào buổi hòa nhạc của Lý Trưng để người hâm mộ của bộ phim xem. Đây thực sự chính là Tống tổng.

 

Loading...