Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả Giá - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-04-12 08:01:05
Lượt xem: 6,391

Một câu của anh ta chọc giận ba Bùi.

"Đồ súc sinh, câm miệng cho tao!"

Bùi Diên Lễ cau mày, ánh mắt phức tạp đến mức tôi không thể phân biệt được, "Đường Chi là vợ tôi, cô  ta muốn đi đâu, tôi không có tư cách hỏi sao?"

Hóa ra anh ta biết tôi là vợ anh ta, chỉ là người vợ này, chưa bao giờ được công nhận.

Ba Bùi tức đến đau tim, ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, tôi tiến lên đỡ ông, nhẹ nhàng an ủi: "Chú ơi, chú đừng kích động."

"Tiểu Chi…" Ba Bùi vô cùng tiếc nuối cho cuộc hôn nhân tan vỡ của tôi và Bùi Diên Lễ. Ông biết vấn đề nằm ở Bùi Diên Lễ, nên không trách tôi, "Chuyện này là lỗi của chú, là chú không dạy dỗ tốt thằng súc sinh này, khiến cháu chịu ấm ức, khiến Tiểu Trì… Mẹ cháu mà biết được, nhất định sẽ trách chú."

"Chú ơi, đừng nói vậy."

Tôi đỡ ông ngồi xuống, chạm phải ánh mắt dò xét của Bùi Diên Lễ: "Sức khỏe chú không tốt, anh phải quan tâm nhiều hơn."

Không còn nỗi buồn và nước mắt của nhiều ngày trước, vẻ ngoài điềm tĩnh của tôi càng thêm bi thương.

Đi ngang qua Bùi Diên Lễ, anh thuận thế nắm lấy cổ tay tôi, "Nói rõ ràng đi, rốt cuộc là đi đâu? Tại sao phải đi?"

Đều bi thương nhất chính là c.h.ế.t tâm nhưng mà đạo lý này, có lẽ Bùi Diên Lễ không hiểu.

Không còn lưu luyến với anh ta nữa, tôi không nhìn anh ta thêm lấy một cái. Dùng sức hất tay anh ta ra.

Ngày thứ ba sau khi rời khỏi nhà họ Bùi, tôi ngất xỉu ở nhà.

Điều này nằm trong dự liệu của tôi, ung thư dạ dày, phát hiện ra từ hai tháng trước. Khi đó Tiểu Trì còn ở đây, tôi vẫn luôn tích cực phối hợp điều trị, ngày nhận được giấy chẩn đoán, tôi đã nói với Bùi Diên Lễ.

Nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt lạnh lùng của anh ta, anh ta đã sớm hận tôi đến tận xương tủy. Tôi đã tỉnh ngộ quá muộn.

Tôi vốn định chữa khỏi bệnh, sau đó đưa Tiểu Trì rời khỏi nhà họ Bùi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Giờ xem ra, tôi phải đi tìm Tiểu Trì rồi.

Hôm đó, điều tôi không nói là, Tiểu Trì vì thấy tôi đau đến ngất xỉu mới chạy ra khỏi nhà đi tìm Bùi Diên Lễ. Đứa trẻ năm tuổi còn chưa biết gọi xe cấp cứu, người đầu tiên nó nghĩ đến chính là ba.

Đi hết một vòng, tôi không ngờ rằng, ở cuối cuộc đời, người tôi mở mắt ra nhìn thấy lại là Hạ Nghi Quang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-gia/chuong-6.html.]

Thời đi học Hạ Nghi Quang học cùng lớp với tôi, hoàn cảnh gia đình cậu ấy không tốt nhưng thành tích lại rất tốt. Một lòng chỉ biết học, trái ngược với người như Bùi Diên Lễ, gia thế hiển hách, cao cao tại thượng.

Trước kia Bùi Diên Lễ nói cậu ấy giả vờ thanh cao, bảo tôi tránh xa cậu ấy ra. Tôi đã từng giải thích cho cậu ấy, Bùi Diên Lễ mắng tôi khuỷu cánh tay đưa ra ngoài.

Tôi biết cậu ấy muốn làm bác sĩ, cũng biết cậu ấy nhất định sẽ thành công nhưng không ngờ rằng, tôi lại trở thành bệnh nhân đầu tiên của cậu ấy sau khi học xong ở nước ngoài về.

Cậu ấy mặc áo blouse trắng đứng bên giường bệnh nhìn tôi, trông thật oai phong, làm nổi bật sự chật vật và thê thảm của tôi.

Nhìn thấy cậu ấy như vậy, tôi nhớ đến thời còn học chung lớp, cậu ấy luôn nhìn tôi với vẻ ghét bỏ, rồi nói: "Đường Chi, cậu học kém như vậy, sao còn ngủ ngon thế?"

Lúc đó tôi vẫn luôn nhếch mày nói: "Anh Diên Lễ sẽ đưa tôi ra nước ngoài du học, anh ấy nói tôi không cần phải vất vả như vậy."

Mỗi lần tôi nói như vậy, vẻ mặt của Hạ Nghi Quang luôn rất phức tạp. Giờ nghĩ lại, cuối cùng tôi cũng hiểu được cậu ấy đang nghĩ gì.

Dựa dẫm vào một người không yêu mình, kết cục luôn bi thảm.

Bản thân tôi chính là một ví dụ sống.

Nhưng dù sao đi nữa, bác sĩ Hạ đã cứu sống tôi. Tôi giơ bàn tay đang cắm kim tiêm lên, cong những ngón tay cứng đờ, nở một nụ cười với cậu ấy, "Chào."

Bác sĩ Hạ có lẽ không muốn nói chuyện với tôi nên đã cử y tá đến chăm sóc tôi.

Tôi được hàng xóm đưa đến, tiền viện phí vẫn chưa nộp. Y tá hỏi số điện thoại người nhà, tôi cười hì hì nói: "Không cha không mẹ, không người thân."

Y tá thương cảm vô cùng, rút kim tiêm ra cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, "Bác sĩ Hạ nói cô phải đi chụp X-quang, sau đó làm thêm một số xét nghiệm toàn diện."

Tôi không có sức cố mặc cái áo khoác cũ của mình vào. Lúc rời khỏi nhà họ Bùi, tôi không mang theo thứ gì, dù sao thì những thứ đó cũng không phải của tôi. Tôi sợ Bùi Diên Lễ tìm đến bắt tôi trả lại.

Tôi thực sự không muốn gặp lại người đó nữa.

Chiếc áo khoác cũ đã nhiều năm rồi, không còn giữ ấm được nữa. Phần tay áo đã nổi lên một lớp xơ lông, trông không đẹp mắt. Tôi rụt tay lại rồi đứng lên: "Không cần đâu, tôi chỉ ngất xỉu vì mệt thôi, sức khỏe của tôi tốt lắm."

Ở nhà họ Bùi, ngoài chú Bùi ra, không ai coi trọng tôi. Họ đều biết tôi là kẻ ăn nhờ ở đậu, còn tính toán để leo lên giường Bùi Diên Lễ, sau đó mới có thể ngồi vào vị trí bà chủ nhà họ Bùi. 

Vì vậy những năm gần đây, tôi không được hưởng được đãi ngộ mà phu nhân nhà họ Bùi nên có và tình yêu của chồng, ngược lại còn sống không bằng một người giúp việc.

Tâm lý và thể chất đều đã tôi luyện thành kim cương bất hoại rồi.

Loading...