Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả Giá - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-04-12 08:04:37
Lượt xem: 6,462

Bùi Diễn Lễ hỏi ngược lại tôi, giọng đầy bỡn cợt: "Cô và Hạ Nghi Quang sẽ lại có con không?"

Đầu óc tôi căng ra, không để ý đến chữ "lại" của anh ta. Trong đầu chỉ thầm muốn thoát khỏi người đàn ông khiến tôi đau khổ này, tốt nhất là trước khi c.h.ế.t đừng gặp lại nữa. Gặp nhau thêm một lần sẽ khiến tôi nhớ đến Tiểu Trì thêm một lần, đến nỗi trong giọng nói cũng mang theo một khí thế đập nồi dìm thuyền: "Thì anh cứ coi là như vậy đi."

Tôi quay người định đi nhưng Bùi Diên Lễ lại nổi giận, nắm chặt lấy cánh tay tôi. Khuôn mặt vô tình của anh ta hơi d.a.o động: "Cô có quên rằng cô vẫn là vợ tôi không?"

"Sắp không còn nữa rồi."

Gió tràn vào cổ họng, khiến tôi thấy tanh tưởi.

Bùi Diên Lễ nhìn tôi dò xét, như muốn phân biệt thật giả trong lời tôi nói. Một lúc sau anh ta đã có câu trả lời: "Đường Chi, thủ đoạn hù dọa của cô vẫn ngu ngốc như ngày nào. Cô cho rằng nếu không có tôi, cô có thể sống sót sao?"

Là hù dọa sao?

Sẽ không có ai có thể dùng tính mạng ra để hù dọa anh ta.

Huống hồ có anh ta hay không, có vẻ như tôi đều không thể sống tiếp được nữa.

Lần này như để ép tôi quay về, Bùi Diên Lễ đã không phân chia tài sản khi ly hôn. Anh ta cố tình làm khó tôi, thậm chí còn thu hồi căn nhà mà tôi đang ở.

Tôi trở thành kẻ vô gia cư, còn anh ta thì cưới người mới.

Không ai có thể tái hôn trong vòng chưa đầy một tháng sau khi con trai mất nhưng Bùi Diên Lễ đã làm như vậy.

Tin anh ta sắp cưới Lương Bình Sương được truyền đến tai tôi qua nhiều miệng lưỡi. Chuyện này đáng vui mừng đến mức nào, khiến Bùi tức giận ra sao, những người nhà họ Bùi vui mừng thế nào, sau lưng lại bàn tán ra sao, tôi đều biết cả.

Nhưng lúc này đối với tôi, chỉ như nghe chuyện cười vậy.

Tôi không còn là người trong câu chuyện cười này nữa, sao còn để tâm.

Khi Lương Bình Sương gọi điện thoại tới. Tôi đang uống thuốc với nước ấm, đắng, cái đắng đó chảy từ ngũ tạng lục phủ, không nuốt trôi thì phải nôn ra.

"Đường Chi, tôi sắp kết hôn với Diên Lễ rồi, đám cưới vào cuối tháng sau."

Liên quan gì đến tôi?

Thôi.

Không nói thêm câu vô nghĩa nào, tôi nói thẳng: "Chúc mừng."

Sau đó cúp điện thoại, tiếp tục uống thuốc nhưng tôi nào biết, khi Lương Bình Sương gọi điện thoại tới, Bùi Diên Lễ đang ở bên cạnh, vẻ mặt tiều tụy, chẳng có chút dáng vẻ của chú rể.

E là lúc này anh ta mới hiểu ra, tôi ly hôn là thật, không còn tình cảm với anh ta cũng là thật.

Không còn chỗ ở, giống như chó nhà có tang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-gia/chuong-10.html.]

Khi Bùi Diên Lễ gọi điện tới hẳn là để chế giễu tôi. Tôi xách hành lý, đứng ở lối vào nhà ga, nhìn dòng người qua lại như mắc cửi, bên tai là giọng nói như mơ như thực của Bùi Diên Lễ: "Đường Chi, anh cho em thêm một cơ hội, có muốn quay về không?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Sao lúc Tiểu Trì còn sống, Bùi Diên Lễ không từ bi mà ở bên con một lần?

Quá muộn rồi.

Không ai cần sự níu kéo này nữa.

Tôi nắm chặt con gấu bông của Tiểu Trì trong tay, trên đó còn vương mùi sữa của trẻ con. Mơ hồ còn lưu lại hơi ấm trên da thịt con, ngón tay chạm vào, như chạm vào linh hồn của Tiểu Trì.

"Bùi Diên Lễ, tôi sẽ không quay về nữa, mãi mãi sẽ không." Tôi cúi đầu nhìn vào đôi mắt của con gấu bông, như thể đang đối mặt với linh hồn của Tiểu Trì, không kìm được run giọng nói: "Trước đây là tôi có lỗi với anh, tôi xin lỗi. Thay mặt mẹ tôi xin lỗi anh. Thực ra cách đây hai năm tôi đã định ly hôn với anh nhưng chú Bùi đã hứa với mẹ tôi sẽ chăm sóc tôi, chú ấy không đồng ý…"

"…"

"Điều này mới làm chậm trễ anh và Lương Bình Sương, thực sự xin lỗi."

Nói xong, tôi cúp điện thoại.

Trước khi lên xe, điện thoại lại nhận được tin nhắn của Hạ Nghi Quang: "Đường Chi, cậu bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sao không đi chữa bệnh?"

7.

Hạ Nghi Quang tìm thấy tôi ở bãi biển.

Đây là di nguyện của Tiểu Trì trước khi mất. Tôi đã lập một bảng, muốn hoàn thành thay thằng bé trong thời gian còn lại.

Điều đầu tiên: Ăn sinh nhật cùng ba.

Tôi đã gạch bỏ.

Điều thứ hai: Cả nhà cùng ra biển.

Ly hôn rồi, chỉ còn mình tôi là người thân của Tiểu Trì, nguyện vọng này coi như đã hoàn thành.

Đứng trên bờ biển, cát mềm mại ẩm ướt, sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn chân, biển xanh mênh m.ô.n.g bị nước mắt tôi làm nhòe đi. Tôi muốn bù đắp nhưng tiếng khóc lại càng không thể dừng lại.

Nếu Tiểu Trì khi còn sống, tôi đồng ý đưa con đến đây, thì tốt biết bao?

Ít nhất con sẽ không mang theo nhiều tiếc nuối như vậy mà ra đi.

Nhưng lúc đó tôi luôn muốn cả nhà cùng đi, dù sao thì Bùi Diên Lễ cũng không thể vắng mặt. Kết quả là cuối cùng, chỉ có một mình tôi đứng trên bờ biển.

Cát gió thổi khi khắp người tôi đều đau. Trên đường về khách sạn tôi vẫn cố chịu đựng nhưng vừa đến cửa phòng, Hạ Nghi Quang như ảo ảnh đứng ở đó.

Bóng người như chồng lên nhau. Cơn giận không hề giảm, tu dưỡng nghề nghiệp của một bác sĩ vào lúc này được thể hiện rõ ràng, "Đường Chi, cậu có biết cậu đang tìm đến cái c.h.ế.t không?" 

Loading...