Trả giá vì đam mê - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 07:03:46
Lượt xem: 73

3

Từ Tử An cảm thấy ta cố ý nhằm vào Tiểu hồ ly trắng, mặc dù ngoài miệng hắn không nói, nhưng mỗi lần ta bưng canh hạt sen đi qua thư phòng tìm hắn, hắn luôn ôm Tiểu hồ ly trắng nói chuyện với ta.

Lâu ngày ta cũng cảm thấy không còn thú vị nên giận dỗi không đi tìm hắn, không ngờ, hắn cũng không tới tìm ta.

Ta cùng Từ Tử An vì chuyện Tiểu hồ ly trắng, đã lạnh nhạt với nhau nửa tháng, ngay cả lão phu nhân cũng nhìn ra có chuyện.

Mặc dù bà không hài lòng ta, nhưng tốt xấu gì ta hiện giờ ta cũng là người điều trị cho Thái hậu, dù không phải nhìn thấy ta có ích thì cũng sẽ không để cho chúng ta chia tay vì một con tiểu hồ ly.

Lễ hội ngày hôm nay chính là cơ hội lão phu nhân cố ý tạo ra cho chúng ta.

Ta và Từ Tử An nhìn nhau không nói gì, đ cạnh nhau, hồ ly trắng vẫn nhàn nhã vẫy đuôi trong lòng hắn, Từ Tử An sợ nó lạnh, thậm chí còn khoác cho nó một cái áo choàng ấm áp.

“Âm Âm.”

“Thừa tướng.” Giọng ta lạnh nhạt, không muốn nhìn hắn.

Chúng ta cũng coi như quen biết nhiều năm, Vu Âm Âm ta là người như thế nào hắn còn không rõ ràng sao? Ta vẫn còn giận chuyện hắn không tin ta.

“Âm Âm.” Từ Tử An bất đắc dĩ nhìn ta một cái, muốn tiến lên phía trước nắm tay ta, đi được hai bước tiểu hồ ly lông xù trong lòng lại đột nhiên khều hắn, lúc này hắn mới ý thức được hắn vẫn ôm Tiểu hồ ly trắng.

“Tiểu Bạch nghe lời, đêm nay chúng ta cùng Âm Âm đi dạo hội chùa, tối mai ta lại theo ý ngươi được không?"

Giờ phút này Từ Tử An nói chuyện bằng giọng điệu ta chưa từng được nghe, đầy diệu dàng và cưng chiều, dịu dàng đến mức khiến ta có chút ghen tị.

Trời đêm gió lạnh, lúc ra khỏi phủ ta quên mang áo choàng nên rét đến run người.

Ta ôm cánh tay mình cho đỡ lạnh, bỗng nhiên Tiểu hồ ly trắng trong lòng Từ Tử An lại đột nhiên nhảy vào trong lòng ta, khiến ta có cảm giác ấm áp.

Từ Tử An vui mừng nhìn hành động của Tiểu hồ ly trắng, nhân cơ hội nói với ta: "Xem ra Tiểu Bạch vẫn thích nàng, trừ ta ra, lần đầu tiên nó để người khác chạm vào."

Ta cúi đầu nhìn tiểu hồ ly nhắm mắt ngủ trong lòng mình, từ chối cho ý kiến.

“Âm Âm, ta chỉ coi Tiểu hồ ly trắng như khuê nữ mà thôi.”

Thấy ta vẫn lãnh đạm, Từ Tử An đành phải lôi kéo ta đi đoán đố đèn, nói là muốn thắng cái đèn lồng thỏ đẹp nhất cho ta.

Ta nhìn hắn xuyên qua đám đông chen lên phía trước, vượt qua các câu hỏi thắng được phần thưởng.

Hắn cầm đèn lồng thỏ tinh xảo xinh đẹp vẫy vẫy tay với ta, trong lúc hoảng hốt ta lại nhớ tới năm ngoái hắn cũng cầm đèn lồng khoe khoang với ta như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-gia-vi-dam-me/phan-2.html.]

Mũi chân đụng phải thềm đá gây cảm giác đau đớn, lúc này ta mới phát hiện mình lại vô thức đi lên cầu.

Ta còn chưa nghĩ ra tại sao mình lại vô thức đi lên cầu, bỗng nhiên không hiểu tại sao hai không thể khống chế ném tiểu hồ ly xuống nước sông rét lạnh thấu xương trước mặt Từ Tử An.

Bùm, Tiểu hồ ly trắng rơi xuống nước, bọt nước b.ắ.n tung toé.

Cách đó ba bước Từ Tử An trừng đỏ mắt, hắn nhanh chân chạy đến bên cạnh ta, tức giận bắt lấy cổ tay của ta hung hăng quăng ta xuống đất, cát đá sắc nhọn trên mặt đất trong nháy mắt cứa rách lòng bàn tay của ta.

Ánh mắt Từ Tử An nhìn ta cực kỳ lạnh lùng: "Vu Âm Âm! Lần này nàng mượn lý do gì? Tiểu Bạch lại cắn nàng sao? Chỉ là một tiểu hồ ly mà nàng không chấp nhận được mãi như vậy sao! Nàng thật là ác độc!”

Dứt lời, hắn nhảy xuống sông, cứu Tiểu hồ ly trắng của hắn.

M..áu và gió đêm khiến toàn thân ta bị đông lạnh rét run.

4

Từ Tử An biết bơi, cho nên ta không cần phải lo lắng, nói không chừng hiện giờ người hắn không muốn nhìn thấy mặt nhất chính là ta, ta tự giễu cười một tiếng, ngây ngốc đi theo đám đông.

Đột nhiên một bóng dáng trắng như tuyết xẹt qua phía trước đám đông, ta vội vàng đẩy len qua đám đông đuổi theo, nhưng lại mất dấu.

“Ngươi tới làm gì? Bây giờ ta không muốn trở về.”

Lúc đi qua một con hẻm, ta nghe được một giọng nói hay, nghe lén người khác nói chuyện là không tốt, ta đang định rời đi, phía sau lại truyền đến giọng nói của nàng.

“Bổn công chúa yêu một người, Từ Lang là người dịu dàng anh tuấn nhất mà ta từng gặp.”

Từ Lang?

Chẳng biết vì sao, Từ Lang mà nàng nói khiến ta nghĩ tới Từ Tử An.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, ta thật sự muốn liếc mắt nhìn cô nương trong hẻm nhỏ kia là ai, ta len lén thò đầu ra nhìn về phía phát ra âm thanh.

Trên đống đổ nát cao ngất trong ngõ, một con hồ ly trắng như tuyết đang đứng ở phía trên kiêu căng hất cằm, miệng hồ ly khẽ động nói tiếng người, chiếc áo choàng nhỏ trên người nó chính là áo choàng Từ Tử An đưa cho Tiểu Bạch! Nó chính là Tiểu Bạch của Từ Tử An!

Không phải nó rơi xuống nước rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây, còn nói được tiếng người.

Nó từ đâu tới!

Có lẽ là ngửi mùi m..áu trên tay ta, Tiểu hồ ly trắng đang đứng đối diện với thị nữ mạnh mẽ xoay người, đi nhanh về phía ta.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...