Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả giá - 8

Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:02:00
Lượt xem: 665

Khi ta nghe được những lời này, không ngừng cười lạnh. Si tình? Là si tình hay là vì bản thân hắn, chỉ có hắn biết.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Nếu hắn thật sự si tình với ta, đã sớm đến tìm ta vào ngày hôm sau khi ta rời khỏi Từ gia, chứ không phải sau khi bị Hoàng thượng phạt bổng lộc một năm mới quỳ xuống trước mặt mọi người ở ngoài điện của ta, ép ta tha thứ cho hắn.

 

Trong triều hai vị quan đối nghịch với Từ Tử An liên tiếp tử vong, đã khiến Hoàng thương sinh nghi kỵ với hắn, huống chi còn có Thái hậu ở trước mặt Hoàng thượng bất mãn nói Từ Tử An vô tình, ấn tượng của Hoàng thượng đối với vị Thừa tướng trẻ tuổi này xuống dốc không phanh.

 

Người có tài hoa trong triều không chỉ có một mình Từ Tử An, nhưng Hoàng thượng thích nhất là người có tình có nghĩa.

 

Trước đây Từ Tử An đưa ta tiếp vào phủ chăm sóc, Hoàng thượng cảm thấy hắn là một người trọng tình, sau đó ta lại điều dưỡng thân thể cho Thái hậu, Hoàng thượng nể mặt Thái hậu cũng nguyện cho hắn thêm mặt mũi, nhưng hiện tại hiển nhiên là Hoàng thượng đã bất mãn với hắn nên hắn lo lắng.

 

15

 

Mặt trời đã lên cao chiếu rọi cái nắng gay gắt của mùa thu, Từ Tử An và lão phu nhân đã có dấu hiệu không chịu đựng nỗi, cung nữ lui tới đều cảm giác không đành lòng, lén bàn luận nói ta nhẫn tâm.

 

Ta vừa mới ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, ngồi vào trước gương đồng trang điểm sắc mặt của mình đến tái nhợt, hài lòng cất bước đẩy cửa ra.

 

Không phải là diễn sao? Ai mà không diễn được.

 

Ta được cung nữ dìu xuống trước mặt hai người, trước khi bọn họ mở miệng đã phất tay bảo bọn họ trở về.

 

“Thừa tướng, lão phu nhân, các người về đi. Ta và Từ gia không còn quan hệ, mong các người buông tha cho ta.”

 

Từ Tử An thấy sắc mặt ta tái nhợt, há miệng, lời quan tâm còn chưa nói ra khỏi miệng, ta đã té xỉu trước mặt mọi người.

 

“Ôi! Cô nương!”

 

Cung nữ cũng rất là phối hợp thét đến chói ta, cố ý đem bàn tay bị thương của ta quơ quơ trước mặt Từ Tử Annói: "Cô nương vốn bị thương, sốt cả đêm hôm qua, bệnh của nàng là do các người, các người sao lại đến đây bức tử nàng?"

 

Dứt lời, cung nữ ôm lấy ta trở về trong điện, một cước đóng chặt cửa.

 

Diễn kịch kiểu này đương nhiên phải tìm người đáng tin cậy, à không, là hồ ly, không ngờ ta và Phù Minh phối hợp diễn kịch rất tốt.

 

Ta ở trong n.g.ự.c Phù Minh dưới hình hài cung nữ nhoẻn miệng cười đắc ý, lão hồ ly không thể thấy ta đắc ý, giọng điệu muốn ăn đòn vang lên: "Nói thật, ngươi nhẹ hơn ta tưởng.”

 

"Ý ngươi là ta trông béo?"

 

Ta nhảy từ trong n.g.ự.c hắn xuống, nhìn gương đồng bóp eo, không thấy mình béo chỗ nào.

 

Phù Minh nghe vậy dựa vào cây cột đánh giá ta, lắc đầu: "Tất nhiên là không béo”

 

Vừa ôm, tối hôm qua và vừa rồi hắn đã thử qua.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-gia-jrne/8.html.]

16

 

Từ sau khi ta ngất xỉu trước mặt Từ Tử An và lão phu nhân, dư luận trong cung lại thay đổi, bên khiến người ta đồng tình trở thành ta.

 

Dù sao ta không có phụ huynh để dựa vào, người duy nhất có thể dựa vào vị hôn phu nhưng vì một con hồ ly ra tay đả thương ta, lão phu nhân cũng không muốn gặp ta, âm thầm chọc ta, so với hai người ngoài điện kia đáng thương hơn nhiều.

 

Ngôn quan trong triều không chấp nhận Từ Tử An bởi vì hắn không đối xử tử tế với khuê nữ của ân nhân, thậm chí còn yêu cầu Hoàng thượng răn dạy hắn, Từ Tử An bị mắng, vết đen ngày càng lớn.

 

Vì giành lại ta, Từ Tử An và lão phu nhân ở ngoài điện ba ngày liên tiếp, ba ngày sau ta cũng đồng ý cùng bọn họ hồi Thừa phủ thừa tướng.

 

Trên xe ngựa về nhà, nhìn đôi mắt xanh thẫm của Từ Tử An, ta đề nghị đến chùa Kính An xin bùa bình an cho hắn, lão phu nhân cũng vui vẻ cùng đi, Từ Tử An thì hồi phủ trước, nói là muốn tự mình quét tước khuê phòng đón ta trở về.

 

Ta cười cho có lệ, không cự tuyệt.

 

17

 

Từ chùa Kính An trở về phủ, rõ ràng phát hiện thái độ của hạ nhân đối với ta so với trước kia cung kính hơn rất nhiều.

 

Lão phu nhân cũng nói Từ Tử An đối tốt với ta, ta yên lặng nghe, trong lòng không có chút gợn sóng.

 

Gương vỡ khó lành, có nhiều thứ vỡ chính là vỡ, cho dù bề ngoài thoạt nhìn rất tốt, bên trong cũng hỏng.

 

Ta không để ý tới chuyện lão phu nhân bảo ta nói tốt cho Từ Tử An vài câu trước mặt Thái hậu, nắm chặt bùa bình an trong tay đẩy cửa phòng đóng chặt ra.

 

Két! Căn phòng tối tăm tràn ngập ánh sáng.

 

Vị hôn phu trẻ tuổi và tuấn tú của ta đang ngủ giường với tiểu hồ lý trắng, nửa ngủ nửa mê, với khuôn mặt đỏ bừng dị thường.

 

"Âm Âm, thời gian này Tử An bởi vì con mà ngủ không ngon, bây giờ mới được ngủ một chút. Còn không mau mang tiểu hồ ly trong lòng Thừa tướng đi, chớ để cho một con súc sinh phá hỏng tâm tình của Âm Âm!"

 

Mà Tiểu hồ ly trắng nghe được lão phu nhân gọi mình là súc sinhnổi giận, nó chậm rãi từ trong lòng Từ Tử An đứng dậy, bày ra tư thế công kích muốn nhào tới cào lão phu nhân.

 

Đúng lúc này, Từ Tử An từ từ tỉnh lại, Tiểu hồ ly trắng mới ngừng hành động.

 

Nhìn thấy ta đứng ở cửa thần sắc không hiểu nhìn hắn chằm chằm, Từ Tử An vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình, che lại đáy mắt chột dạ, đi về phía ta.

 

“Âm Âm. Thật vui vì nàng có thể trở về.”

 

Ta đè nén sự phản cảm trong lòng, giương nụ cười dịu dàng như trước kia, tự tay đeo bùa bình an trên cổ hắn.

 

"Đây là bùa bình an ta cố ý cầu cho chàng, có thể bảo vệ chàng bình an, nếu Thừa tướng thật lòng với ta thì nhớ lúc nào cũng đeo nó, được không?"

 

Loading...