Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả giá - 5

Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:01:21
Lượt xem: 720

9

 

Ta đã tới cung Từ Ninh của Thái hậu nhiều lần, các cung nữ thái giám nể tình ta được Thái hậu coi trọng nên đối với ta đều rất khách khí.

 

Vừa vào điện, Thái hậu liền vẫy vẫy tay với ta, gọi ta đến bên cạnh nàng.

 

Ta hành lễ với nàng, cúi đầu nhếch miệng cười, cười đến mức độ thích hợp nhất, khiến  thoạt nhìn ta sẽ rất giống công chúa Trường Ninh, nữ nhi đã mất sớm của nàng.

 

Đúng vậy, trong cung nhiều thái y y thuật cao minh như vậy, Thái hậu lại chỉ định một mình ta điều trị cho nàng, cái nàng coi trọng không phải y thuật của ta, mà là khuôn mặt ta có ba phần giống công chúa Trường Ninh, đặc biệt là nụ cười càng giống.

 

Quả nhiên, khi ta tươi cười đứng ở trước mặt Thái hậu, nàng nhìn chằm chằm vào mặt ta sửng sốt.

 

"Âm Âm, sắc mặt của ngươi sao lại kém như vậy? Vừa rồi ta nghe người ta nói ngươi đã chuyển ra khỏi Từ gia, chuyện gì xảy ra?”

 

Thái hậu nhìn tơ m..áu trong mắt ta liên tiếp nhíu mày, có lẽ vì khuôn mặt ta giống nữ nhi của nàng nên Thái hậu cũng sẽ không cho phép Từ gia xem thường ta, nàng nói xong lại nắm tay ta ngồi xuống, lại sờ trúng bàn tay đầy m..áu.

 

“Chuyện gì xảy ra? Tay của ngươi sao lại chảy m..áu? Ma ma còn không mau đi gọi thái y tới!”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

“Thái hậu, thần không sao, chỉ là mấy ngày hôm trước không cẩn thận bị ngã, sáng nay đi gấp quá nên chưa kịp thay băng.”

 

Mặc dù ta có ý mượn tay Thái hậu giáo huấn Từ gia, nhưng không thể trực tiếp cáo trạng với nàng, dù sao nàng cũng chủ sủng ái ta trong phạm vi có hạn, nhưng ta tuyệt đối không thể ỷ mình được sủng mà kiêu, ta biết ta cũng chỉ là thế thân của công chúa Trường Ninh, công cụ ký thác tình yêu của nàng.

 

Thái hậu vừa thấy ta cúi đầu cắn môi liền biết ta không nói thật, nàng tức giận nghiêm mặt, lúc này muốn phái người đi Từ gia vấn tội.

 

Ta biết, là nàng lại nhớ tới dáng vẻ công chúa Trường Ninh trước đây khi không được nàng sủng ái, lúc ấy nàng không thể bảo vệ nữ nhi là nỗi đau cả đời của nàng, đến phiên ta, nàng tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho người xem thường ta.

 

“Thái hậu, không phải Thừa tướng cố ý, là thần không đứng vững.”

 

Ta làm bộ không đành lòng giải vây cho Từ Tử An, cũng vô tình đổ thêm chút dầu vào lửa.

 

Nàng vừa nghe ta vẫn muốn che chở cho Từ Tử An, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ trán ta, thở dài: "Ngươi thật là! Nhưng mà ngươi và Trường Ninh đều là người thiện lương nhất, ngươi không có phụ mẫu che chở, người bên ngoài xem thường ngươi không nơi nương tựa, ta cũng không đồng ý. Mấy ngày này ngươi cứ ở trong cung, coi như dưỡng thương, còn Từ gia kia, hừ!"

 

Ta ngoan ngoãn gật đầu lui ra, trong lòng vui như hoa nở, ta muốn nhìn xem dáng vẻ Từ Tử An và lão phu nhân gặp nạn, đây là chuyện bọn họ nên được nhận.

 

10

 

Rượu trong hoàng cung này so với bên ngoài bán còn ngon hơn.

 

Phù Minh ra vào hoàng cung giống như chỗ không người, ta vừa cho cung nữ lui hắn đã xách theo một hồ lô rượu, tự nhiên như nhà mình, vung ống tay áo lên nằm ở trên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-gia-jrne/5.html.]

 

Hắn vốn tuấn tú phi phàm, còn tại ra dáng vẻ tiêu sái như thế càng làm cho người ta không dời mắt được.

 

Ta thật không rõ, Tiểu hồ ly trắng làm công chúa yêu tộc, gia nghiệp lớn, có tuổi thọ lâu dài, có yêu thuật, được Phù Minh mạnh mẽ tuấn tuấn như vậy yêu thương, vì sao còn có thể thích người phảm như Từ Tử An?

 

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là tình yêu đích thực sao?

 

Nếu như ta là yêu, ta nhất định sẽ không yêu con người có tuổi thọ ngắn ngủi, ta có sắc, có tiền, có yêu thuật, cần gì nam nhân chứ?

 

“Đang suy nghĩ gì đấy?”

 

Phù Minh thấy ta xuất thần nhìn hắn chằm chằm, vung tay lên khiến ta không thể khống chế ngồi xuống ghế trước mặt hắn.

 

“Đưa tay ta xem.”

 

Ánh mắt hắn chỉ vào bàn tay bị thương của ta, ta lại lắc đầu giấu tay ở phía sau. Từ sau khi phụ mẫu đi rồi, ta sớm đã quen với việc giấu giếm vết thương không để người ta phát hiện, ngoại trừ phụ mẫu, không ai thật lòng yêu thương ta, nói ra sẽ bị nói kiêu ngạo mà thôi.

 

“Nhìn không ra ngươi là một cô nương yếu đuối những đối với bản thân mình lại rất ác.”

 

Hắn cũng không ép ta, vung tay lên giúp ta điều trị vết thương, ta thấy thế lập tức bảo vệ bàn tay bị thương, nhảy cách hắn xa ba thước.

 

Vết thương này vẫn còn có ích, sao có thể để nó lành nhanh như vậy? Ta thậm chí không có ý định băng bó nó nữa và để nó trở nên tồi tệ nhất. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho Từ Tử An khắc sâu sự thương tổn của hắn gây ra cho ta.

 

Ta phải giữ lại vết thuơg này.

 

Phù Minh bị ta ngăn cản, buông cánh tay làm phép thuật xuống, quan tâm hỏi ta một câu: "Có cần ta giúp ngươi làm cho tay nghiêm trọng hơn một chút không?”

 

「?!!」

 

Cũng không cần! Ta xoa xoa lớp da gà bị dọa ra nổi lên trên người, kiên định lắc đầu, dù ta ác tâm thế nào cũng vẫn yêu quý thân thể mình.

 

11

 

Đêm khuya, vết thương nhiễm trùng, ta bắt đầu sốt cao.

 

Trong lúc mơ mơ màng màng, ta đã có rất nhiều giấc mơ. Mơ thấy phụ mẫu còn sống, ta còn là một hài tử vô ưu vô lự, chưa từng ăn nhờ ở đậu, không cần nhìn ánh mắt người khác mà làm bất cứ việc gì, không cần sống mệt mỏi như vậy.

 

Cửa sổ cung điện bị gió thổi mở, ta đang ngủ bị lạnh đến run rẩy, chớp mắt tiếp theo cửa sổ bị đóng lại, trên trán ta có dán một khối ngọc lạnh lẽo.

 

Loading...