Chạm để tắt
Chạm để tắt

TỐNG THƯ - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-07-31 19:43:25
Lượt xem: 1,605

Hắn ta khóe mắt cong cong, một thân cẩm y hoa phục, sắc môi nhạt màu, giống như ngày đầu tiên gặp mặt.

Hai chữ 【Phu quân】 trên đỉnh đầu, vẫn đỏ tươi như cũ.

"Hôn sự của ta là do phụ hoàng lúc còn sống sắp đặt, ta không thích.”

"Lẽ ra ta nên giải quyết chuyện này xong xuôi, rồi mới đến gần nàng.”

"Tống nương tử, nếu ta hủy hôn, chờ nàng trở về, nàng... Có bằng lòng gả cho ta hay không?"

 

25.

Đối diện với ánh mắt mong đợi của hắn ta.

Ta có chút không nỡ, nhưng vẫn lắc đầu.

Bởi vì cho dù ta chọn ai, dường như cũng sẽ trở thành chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son, bị ép buộc phải tranh giành với người khác.

Có lẽ đã đoán được câu trả lời của ta, hắn ta cũng không bất ngờ.

Chỉ là trong mắt lóe lên vẻ đau đớn, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Nhẹ nhàng như mây gió, như trút được gánh nặng.

"Cũng đúng, nàng là gió tự do, không nên bị ta trói buộc.”

"Nhưng mà..."

Hắn ta muốn nói lại thôi, không nói hết lời.

Nhưng ánh mắt nhìn ta, rõ ràng còn sáng hơn so với vừa nãy.

Anan

Gió nhẹ thổi qua, thổi bay vạt áo hắn ta.

Cũng thổi bay hai chữ 【Phu quân】 trên đỉnh đầu hắn ta.

Sau khi gió ngừng thổi, hai chữ kia đột nhiên biến mất, không còn tăm hơi.

Mặc dù biết, hai chữ này sớm muộn gì cũng biến mất.

Nhưng lồng n.g.ự.c ta vẫn khẽ run lên.

Cảm xúc không nói rõ, không diễn tả được cuồn cuộn dâng lên.

Phía sau, có người giục giã: "Tống nương tử, mau lên đường thôi."

Ta mỉm cười, cáo biệt tẩu tẩu và những người khác.

Ngay lúc xoay người, ta liếc mắt nhìn Thẩm Hành Chỉ đứng sau đám người, mày mắt hắn ta trầm trọng, môi mím chặt.

Dường như hắn ta đang lặng lẽ nói "Xin lỗi".

Nhưng người cần hắn ta xin lỗi, chưa bao giờ là ta.

 

Ngoại truyện

Đoàn người Bắc Tề hùng dũng oai vệ.

Ta cùng với thị vệ mà nghĩa huynh và tẩu tẩu phái đến, áp tải hơn mười chiếc xe ngựa đi ở giữa.

Sau khi ra khỏi thành trăm dặm, chiếc rương trên một trong những chiếc xe ngựa kia bỗng nhiên mở ra.

Một người chui từ bên trong ra, nhìn ngó xung quanh.

Bỗng nhiên lớn tiếng gọi ta: "Thần tượng! Ta muốn học hỏi ngươi cách kinh doanh! Xin ngươi hãy nhận lấy ta!"

Trên đỉnh đầu nàng ta trống rỗng.

Mặc dù ăn mặc như nam tử, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhận ra nàng ta là nữ tử.

Sau khi trấn an thị vệ đang cảnh giác, ta nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai?"

Nàng ta cười sang sảng: "Ta tên là Chu Du, lén trốn ra ngoài, xin ngươi đừng đuổi ta đi!"

Chu Du.

Cái tên này ta từng nghe qua.

Là đích nữ của Thái phó, người có hôn ước với Tiêu Úc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tong-thu/chuong-18.html.]

"Tống nương tử, chuyện ngươi thi đấu với Đại hoàng tử Bắc Tề, bàn chuyện buôn bán, đã truyền khắp kinh thành rồi!”

"Các tỷ muội chúng ta đều rất bội phục và ngưỡng mộ ngươi, ta cũng vậy! Ta muốn theo ngươi làm việc, ta cảm thấy, nhất định sẽ có một ngày, ta có thể tự mình gây dựng sự nghiệp..."

Thiếu nữ giả nam trang, thao thao bất tuyệt nói suy nghĩ của mình, giống hệt tẩu tẩu của ba năm trước.

Cũng giống hệt ta của ba năm trước.

Nhìn thiếu nữ trước mắt, trên đỉnh đầu trống rỗng, hoạt bát sinh động.

Ta cũng nhịn không được, cong môi cười.

Khoảnh khắc này, ta bỗng nhiên hiểu ra, không có những chữ kia, không còn ràng buộc của thiết lập.

Cho dù là ta, hay là bọn họ.

Tương lai dường như đều có vô vàn khả năng.

(Hết chính văn)

 

Hậu ký

Gần đây, trong trường đại học đang thịnh hành một trò chơi.

Dưới sự giới thiệu của bạn cùng phòng, Tống Thư đã tải xuống.

Để nhập vai, cô còn dùng tên của chính mình để tạo tài khoản.

Nhưng mới chơi được một nửa, cô đã nhịn không được mà phàn nàn.

"Ai thiết kế cái trò chơi ngu ngốc này vậy? Ngày nào cũng chỉ toàn tranh giành tình cảm, đấu tới đấu lui, xoay quanh một người đàn ông?”

"Cái phần giới thiệu này còn viết: Cho bạn học cách nắm bắt trái tim đàn ông? Phì! Con gái chúng ta rảnh rỗi như vậy sao, ngày nào cũng chơi trò cạnh tranh giữa nữ với nữ?”

"Chẳng lẽ không thể nào xây dựng hình tượng nữ cường nhân sao? Làm nhiệm vụ nữ chính? Gây dựng sự nghiệp, chẳng phải rất hay sao?"

Bạn cùng phòng nghe xong bật cười:

"Chỉ là một trò chơi thôi mà, tức giận cái gì? Không thích thì xóa bỏ là được rồi."

Tống Thư suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy tức giận vì một trò chơi có chút buồn cười.

"Cũng đúng, chỉ là một đống dữ liệu thôi mà, sao có thể cãi lại được chương trình chứ?

"Thôi bỏ đi, không chơi nữa."

Cô dứt khoát gỡ bỏ trò chơi, cầm sách lên.

Gần đây cô chuẩn bị thi cao học, rất bận rộn.

Nhưng ngày hôm sau, khi mở điện thoại.

Trò chơi mà hôm qua cô đã gỡ bỏ, không những vẫn còn đó.

Mà toàn bộ nội dung trò chơi đã được thiết lập lại.

Chỉ trong một đêm, nữ chính không những đã đàm phán thành công chuyện thông thương giữa hai nước, bán trà, trồng dược liệu ở Bắc Tề.

Mà những nhân vật nữ khác, cũng đã được mở khóa thêm thuộc tính.

"Hoàng hậu mở nhà xuất bản, tình địch mở tiệm thêu, Thất Thất cậu mau nhìn xem, trò chơi này thật sự đã có cách chơi mới sao?"

Bạn cùng phòng mở điện thoại của mình, xác nhận không có gì thay đổi, vẫn là một trò chơi gia đấu, cung đấu.

Không khỏi thán phục.

"Bị lỗi rồi sao?"

Tống Thư do dự: "Chắc là... vậy nhỉ?"

"Xóa bỏ đi?"

Suy nghĩ một chút, Tống Thư mỉm cười lắc đầu.

"Thôi, cứ giữ lại đi."

Những nhân vật này đều cố gắng thoát khỏi thiết lập của chương trình như vậy.

Giữ lại, thì có liên quan gì chứ?

(Hoàn toàn văn) 

Loading...