Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TỐNG THƯ - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-31 19:42:13
Lượt xem: 911

Nhưng tẩu tẩu không giải thích, trực tiếp đi ra khỏi doanh trướng.

Rất nhanh, ngựa đã được dắt đến. Cùng đi tới, còn có Thẩm Hành Chỉ.

Hắn nhíu mày nhìn ta, trên mặt mang theo tức giận.

"Tống Thư, nàng quá lỗ mãng rồi.”

"Ta biết nàng vẫn còn oán hận ta ba năm trước, ngày đại hôn lại bỏ rơi nàng, nhưng Bắc Tề khổ hàn, nơi đó chính là hang sói hổ, nàng đi chẳng khác nào là đi chịu chết.”

"Đừng giận dỗi nữa, mau giả bệnh đi, chỉ cần nàng còn chưa vào rừng, ta còn có cách bảo vệ nàng."

Hắn hình như cho rằng ta nhất định sẽ thua, tự biên tự diễn.

Ta không muốn để ý đến hắn, xoay người lên ngựa.

Cao ngạo nhìn xuống hắn một cái, sau đó thúc ngựa đi thẳng đến bãi săn bắn.

Ở lối vào, Đại hoàng tử Bắc Tề đã sớm nóng lòng muốn thử.

Nhìn thấy ta đến, hắn ta huýt sáo một tiếng.

Lại khiêu khích: "Tiểu cô nương, nàng đến muộn như vậy, bản vương còn tưởng rằng nàng sợ hãi."

Còn Tiêu Úc và nghĩa huynh, tẩu tẩu đứng ở phía xa, nhíu chặt mày.

Nhưng lúc nhìn thấy ta, hắn ta lại bỗng nhiên giãn mày giãn mặt, che giấu vẻ lo lắng, khóe môi nở nụ cười.

"Tống nương tử, đừng sợ, nàng có thể thắng."

Anan

Tiêu Úc, Thẩm Hành Chỉ, Đại hoàng tử Bắc Tề.

Ánh mắt ta lần lượt lướt qua đỉnh đầu ba người.

Ba người.

Ba 【Phu quân】.

Thân phận hoàn toàn khác nhau, tính cách hoàn toàn khác nhau.

...

Giống như là linh quang chợt lóe.

Trong đầu ta lóe lên một suy nghĩ.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, ta căn bản không thể nào nắm bắt được.

Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã nghe thấy thị vệ thổi tù và.

Cuộc thi bắt đầu.

 

19.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tong-thu/chuong-14.html.]

Tìm một con thỏ trong rừng rậm, chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Nhưng ta biết, loại bãi săn b.ắ.n để cho quý nhân vui chơi này, cứ cách năm dặm lại có một cái bẫy.

Tìm từng cái một, còn hơn là mò mẫm, giống như ruồi nhặng không đầu.

Sự thật chứng minh, trực giác của ta không sai.

Ta tìm kiếm dọc theo hướng con thỏ chạy trốn.

Sau một canh giờ, quả nhiên tìm thấy con thỏ bị buộc dây buộc tóc ở chân, bị kẹp chân bởi bẫy thú ở trong một cái rãnh nước.

Cái bẫy là một cái hố sâu ngang hông, cũng không sâu lắm.

Nhưng ngay lúc ta nhảy xuống, cúi người cởi bẫy thú.

Một mũi tên sắc bén bỗng nhiên sượt qua bên tai ta, ghim vào lớp đất phía trước.

"Đại hoàng tử, đến trước và sau, nguyện cam tâm tình nguyện chịu thua..."

Cứ tưởng là Ba Đặc Nhĩ đến cướp, ta giấu con thỏ ra sau lưng.

 

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn, thứ đầu tiên in vào tầm mắt, lại là một chiếc váy lụa đỏ thẫm.

"Tống Thư, tại sao ngươi lại trở về?"

"Ngươi bỏ trốn thì bỏ trốn cho xong, tại sao còn trở về, cướp phu quân với ta?"

Nữ tử giương cung lên, mũi tên sắc bén chĩa thẳng vào mặt ta.

Mắt nàng ta đỏ hoe, hình như đã khóc.

Nhưng hai chữ 【Tình địch】 trên đỉnh đầu lại càng thêm đỏ thẫm.

Người trước mặt không phải ai khác.

Chính là Tô Thanh Oản, người mà ta đã lâu không gặp sau khi chia tay ở Giang phủ.

 

20.

Tô Thanh Oản đứng sừng sững, tay đã giương cung lên.

Chỉ cần nàng ta buông tay một cái, mũi tên kia liền có thể đ.â.m thủng yết hầu của ta.

"Thẩm phu nhân, ta chưa từng tranh giành phu quân với ngươi.”

"Từ khi ta trở về kinh thành, tất cả những gì ta làm đều chỉ là để có thể an tâm kinh doanh mà thôi."

Ta dịu giọng, cố gắng để cho giọng nói của mình bình tĩnh.

Nghe vậy, Tô Thanh Oản ngẩn người, dường như có chút d.a.o động.

Loading...