Tổng Tài Là Cún Con - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-06 23:13:47
Lượt xem: 260

Tôi vội vàng rút tay lại, trong lúc hỗn loạn, móng tay vô tình cào vào môi anh ta.

 

Anh ta nhẹ nhàng lau vết m.á.u ở khóe môi: "Thư ký Quan... Tôi thích em."

 

Vẫn là khuôn mặt góc cạnh đó, rõ ràng chỉ cần cau mày thôi cũng đã toát ra vẻ bá đạo, vậy mà lúc này lại dịu dàng như vậy.

 

Có lẽ chính Cao Hâm cũng không ngờ rằng, lúc này anh ta lại nói với tôi: "Thích".

 

Tự nhiên tôi không biết rằng, tôi đã cướp mất vai nữ chính của Tạ Mạn Mạn, cái tát này vốn dĩ phải do cô ấy tát.

 

Như vậy tổng giám đốc mới yêu cô ấy, từ đó dần dần truy thê hỏa táng tràng. Nhưng tôi đã vô tình phá hỏng tất cả.

 

Sau khi nói xong, anh ta cuối cùng cũng không chịu nổi cơn say, ngủ thiếp đi, chẳng lẽ anh ta thật sự dị ứng với tôi?

Xe dừng lại trước biệt thự sang trọng của tổng giám đốc, Tạ Mạn Mạn nhanh chóng ra đón cùng với một vài vệ sĩ.

 

Tôi để ý thấy cô ta đã mặc toàn đồ hiệu, cảm thấy rất an ủi, xem ra những bộ quần áo tôi mua cho cô ta bằng thẻ đen của tổng giám đốc vẫn có đất dụng võ.

 

Tạ Mạn Mạn mời tôi vào uống trà, tôi cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu xem tiến độ "đào gan" của tổng giám đốc đến đâu rồi.

 

Vì vậy, đây là lần đầu tiên tôi bước vào nhà của tổng giám đốc.

 

Phong cách u tối, phòng khách cao ráo, gỗ mun sẫm màu và đá cẩm thạch, nhưng không hề tạo cảm giác ngột ngạt.

 

Phải nói là xa hoa tột độ. Đây mới chỉ là một trong những bất động sản của anh ta, nghe nói anh ta còn có du thuyền và cả một hầm để xe toàn siêu xe...

 

Nhưng tôi vẫn bị sự giàu có của anh ta làm cho kinh ngạc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tong-tai-la-cun-con/chuong-17.html.]

Cao Hâm đã ngủ say như chết, được Tạ Mạn Mạn dìu vào phòng ngủ.

 

Một lúc sau, Tạ Mạn Mạn ngồi xuống bên cạnh tôi.

 

Tôi hỏi thẳng: "Dạo này cô sống thế nào?"

 

Tạ Mạn Mạn đỏ mặt: "Anh ấy... có lẽ không tệ như tôi tưởng."

 

"Hả?"

 

"Anh ấy nói anh ấy thích tôi, thích việc tôi không coi anh ấy là tổng giám đốc, cho anh ấy cảm giác gia đình."

 

Tạ Mạn Mạn đan xen các ngón tay vào nhau: "Anh ấy thật sự rất giỏi, rất khó để không ngưỡng mộ, tôi chẳng hiểu gì cả... Tôi chỉ là một người bình thường, có thể lấy được anh ấy... Nghĩ thôi cũng như nằm mơ!"

 

Cô ta nhìn tôi: "Có thể lấy được anh ấy, là phúc phận của tôi. Trần Nghị... Anh ta thấy tiền là sáng mắt, đã chia tay với tôi từ trước, vì vậy bây giờ tôi toàn tâm toàn ý yêu Cao tiên sinh."

 

Là phúc phận của cô sao? Là bất hạnh của cô mới đúng, Tạ Mạn Mạn! Hơn nữa... Đây là cuộc hôn nhân không có hiệu lực pháp lý...

 

Tôi quyết định nói cho cô ta biết: "Cao Hâm không tốt như cô nghĩ đâu."

 

"Anh ấy rất tốt! Anh ấy thậm chí... chưa bao giờ động vào tôi, anh ấy nói phải đợi tôi đồng ý mới..."

 

Tạ Mạn Mạn đã không còn nghe lọt tai lời tôi nói nữa, tôi kể hết mọi chuyện, đổi lại chỉ nhận được một câu:

 

"Thư ký Quan, mặc dù tôi không biết tại sao cô lại làm vậy, nhưng tình cảm giữa tôi và Cao tiên sinh sẽ không bị cô ly gián đâu."

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...