Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tổng tài hoá bướm - 8 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:59:37
Lượt xem: 530

Ngoại truyện - Trăng sáng rơi hoài

1

Kể từ khi Thời Đình Chi có thể ý thức được, cha anh đã nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét, còn mẹ anh cũng chưa bao giờ nhìn anh.

Sau khi biết bạn gái cũ của cha đã quay lại, mẹ anh giận dữ chửi bới nhưng vẫn quay lại bế Thời Đình Chi đang im lặng ở phía sau lên.

Nhưng trước khi Thời Đình Chi có thể cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay mẹ, bà đã ném Thời Đình Chi vào bồn tắm lạnh lẽo, để cậu bé chới với trong đó cho đến khi cậu gần như ngạt thở rồi mới để người giúp việc ở bên cạnh đưa cậu ra ngoài.

Thời Đình Chi không hiểu tại sao, cậu chỉ biết rằng cuối cùng, khi cậu tỉnh dậy, toàn thân nóng bừng, bên cạnh vang lên tiếng khóc của mẹ.

"A Đình sốt rồi."

Giọng nói giận dữ của người cha vang lên từ ống nghe: "Chỉ là sốt thôi. Có đứa con thôi mà không chăm sóc được à?"

Sau đó, Thời Đình Chi nằm trên giường bệnh mấy ngày, nghe được cha mẹ mình đang làm ầm ĩ ở tầng dưới.

Sau khi mẹ cậu kích động khi nhìn thấy ảnh chụp thân mật của cha và người phụ nữ kia, đã từ trên sân thượng nhảy xuống, cha cậu nhàn nhạt nhìn, sau khi xử lý xong những chuyện này, lập tức đón bạn gái cũ về. Và cả đứa con hoang của hắn.

Thời Đình Chi trở thành người không cần thiết nhất trong nhà.

Sau đó, cậu bé Thời Đình Chi bị đuổi ra khỏi nhà chỉ vì vô tình giẫm phải chiếc xe đồ chơi của người em trai ngoài giá thú.

Thời Đình Chi không muốn quay lại ngôi nhà đó, năm bảy tuổi, cậu lang thang gần đó cho đến khi được bà ngoại nhặt rác đón về, cha cậu không bao giờ đi tìm cậu.

2

Khi Thời Đình Chi mười sáu tuổi, bà ngoại tội nghiệp của anh cũng qua đời.

Vào ngày bà mất, con cái ở nước ngoài xa xôi cũng chưa từng trở về thăm bà lấy một lần. Thời Đình Chi chỉ còn lại một mình.

Để tiết kiệm tiền, anh chỉ cắt tóc sáu tháng một lần và luôn mặc đồng phục học sinh màu trắng, sau khi tan học sẽ nhặt chai ở trường mang về nhà.

Tất cả mọi người cười nhạo anh, châm chọc anh, nhưng không ai dám động đến anh, đơn giản là tất cả mọi người đều biết, không ai có thể đánh thắng Thời Đình Chi.

Có lần, sau khi học xong tiết thể dục, anh đi tới bên hồ rửa mặt, bị một nữ sinh nhìn thấy.

Toàn trường tổ chức quyên tiền cho anh, một nữ sinh đưa hộp quyên góp chứa đầy tiền trong tay cho anh nhưng anh cự tuyệt.

Nữ sinh đó khóc tại chỗ, tất cả mọi người chỉ trỏ anh, nói anh không biết tốt xấu, không còn ai nói chuyện với anh nữa, cho dù gặp anh, cũng chỉ biết bịt mũi chán ghét bỏ đi.

Nửa năm sau, thiếu nữ mặc váy ngắn màu xám chuyển đến trường, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Trong phòng học, chỉ có có chỗ trống bên cạnh Thời Đình Chi.

Những người khác nhao nhao lên tiếng: "Bạn gì ơi, ngồi với tôi đi, tên đó nhặt rác đấy, đừng ngồi ở chỗ cậu ta.”

Thời Đình Chi luôn lạnh lùng mím chặt môi, lại nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của thiếu nữ: "Tôi ngồi đây, cậu quản được sao?"

3

Thời Đình Chi nhớ tên cô ấy, là Khương Vũ.

Chỉ là bạn cùng bàn mới không thích học cho lắm, ngay khi lớp học bắt đầu, cô ấy đã ngủ quên. Người ta nói cô ấy là con gái lớn nhà họ Khương.

Trong giờ học, cánh tay gầy gò trắng nõn của cô gái vô tình xuyên qua mép bàn, chiếm gần hết không gian của Thời Đình Chi.

Anh có thể nhìn thấy nó ngay khi hạ mắt xuống.

Cô gái thức dậy với đôi chân tê cứng sẽ cau mày và xoa xoa bắp chân, có vẻ khó chịu.

4

Sau đó, ngôi nhà của bà ngoại bị phá bỏ.

Các con của bà đang ở nước ngoài xa vội vàng trở về, sau khi biết bà đã giao căn nhà cho Thời Đình Chi trước khi c..hết, họ tức giận đến mức sai một nhóm người đến gây rắc rối cho Thời Đình Chi.

Trong con hẻm cũ kỹ, lúc anh đang lạnh lùng nhìn tia sáng từ phía đối diện, thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở phía sau: "Chú cảnh sát, là bọn họ! Họ

làm hại trẻ vị thành niên."

5

Tuy nhiên, cảnh sát đã liên lạc trực tiếp với cha anh, bên kia đã dứt khoát cúp điện thoại sau khi chửi bới anh.

Phải đến nửa giờ sau, bà nội Thời mới bước ra khỏi xe với đôi mắt đẫm lệ và đưa anh trở về nhà họ Thời.

“Hổ độc thậm chí còn không ăn thịt con của nó.”

Từ đó anh sống ở nhà cũ.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Để bồi dưỡng anh làm người thừa kế, bà nội Thời đã cho anh thôi học tại trường và yêu cầu anh đi du học để che đậy quá khứ.

Thời Đình Chi gật đầu đồng ý.

Một ngày trước khi xuất ngoại, bà nội Thời đã nhìn thấy những bức ảnh trong vali của anh.

"Thích con bé sao?"

Thời Đình Chi sửng sốt một chút, nhẹ nhàng gật đầu, cất bức ảnh vào lớp trong cùng của hành lý.

"Vậy tại sao vẫn lựa chọn rời đi?"

Anh đứng dậy và xách vali lên.

“Bởi vì… con muốn có vầng trăng sáng ở trong tay mình.”

Anh tự nhận thấy mình không xứng đáng với cô nên cố gắng để theo đuổi mặt trăng của mình.

6

Một năm sau khi trở về Trung Quốc, Thời Đình Chi đã ổn định và chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, từ kim cương đến váy cưới thủ công, từ phòng cưới đến khăn trùm đầu.

Trong một năm, hằng đêm anh đều cầm tài liệu đã sửa chữa vô số lần để luyện tập thổ lộ và giới thiệu bản thân với cô, luyện tập rất nhiều lần.

Sẽ "trùng hợp" đi ngang qua trung tâm thương mại mà cô ấy xuất hiện, "trùng hợp" để cho bạn thân của cô trúng thưởng, tặng trang sức cô thích.

Ngày cô tốt nghiệp, anh bảo trợ lý mang theo mấy chục phần quà tặng cho tất cả bạn học của cô, nam là một cái đồng hồ, nữ là một cái vòng ngọc.

Nhưng cô chưa bao giờ phát hiện ra rằng chiếc vòng tay ngọc bích của mình được tặng là vật gia truyền của nhà họ Thời, bà nội đã đích thân đưa nó cho anh.

7

Anh còn chưa kịp thú nhận thì Khương thị lại phá sản.

Thiếu nữ quyến rũ đó mặc đồng phục khách sạn đỏ mặt, vụng về nhào vào trong lòng anh, ánh mắt mê người.

Anh nhận ra rằng cha của Khương Vũ tuy là người tốt bụng nhưng việc kinh doanh thăng trầm chắc chắn sẽ làm mất lòng người khác nên anh đã hứa với cô rằng sẽ đưa cha cô ra nước ngoài và tiếp quản Khương thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tong-tai-hoa-buom/8-end.html.]

Anh đưa cô về căn hộ cao cấp của mình và không ra ngoài suốt ba ngày. Nhưng cô không biết rằng dù cô không nói gì thì anh cũng đã sắp xếp nơi cha cô sẽ đi. Anh chưa bao giờ coi cô là chim hoàng yến.

Mọi tấm thẻ trong tay Khương Vũ đều là của anh, tất cả đều không có giá trị bằng cô.

Anh sinh ra đã lạnh lùng, vì trải nghiệm quá khứ nên khả năng biểu đạt cảm xúc không mạnh mẽ nhưng mỗi lần đi công tác anh đều chuẩn bị quà cho cô.

Nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ rời đi, lại còn ẩn mình lâu như vậy.

Thật may vì anh đã tìm thấy mặt trăng của mình.

8

Bóng đêm vắng vẻ, Thời Đình Chi mở mắt ra, liếc nhìn cô gái bên cạnh, đưa tay ôm cô vào lòng.

Anh nhìn thấy mặt trăng trong vực thẳm, rồi mặt trăng rơi vào vòng tay anh và không bao giờ rời đi nữa.

(--END--)

--------

Sau khi kết hôn với Phó Thần Châu, tôi phát hiện trong lòng hắn luôn cất giữ một người con gái khác.

Hắn giấu ảnh của cô ấy, mật khẩu trên điện thoại di động của hắn là ngày sinh nhật của cô ấy, thậm chí còn gọi tên cô ấy trong giấc mơ.

Mộng Điệp, con gái nuôi của gia đình họ Phó, là thanh mai của Phó Thần Châu, bọn họ lớn lên cùng nhau.

Thật không may, cô ấy đã c.h.ế.t cách đây ba năm.

Người sống không bao giờ có thể so sánh được với người c..hết.

Sau nhiều suy nghĩ, tôi cho rằng tốt hơn hết là nên giúp đỡ Phó Thần Châu.

Vì hắn quá yêu Mộng Điệp nên tôi sẽ tống hắn xuống địa ngục để đi cùng cô ấy!

[01]

Tôi và Phó Thần Châu quen nhau trong một buổi gặp mặt mai mối.

Hắn là Chủ tịch trẻ của tập đoàn Phó thị, còn tôi là con gái của một gia đình giàu có của tập đoàn Nguyên thị, rất xứng đôi.

Lần đầu gặp nhau, Phó Thần Châu mặc một bộ vest lịch sự, ánh sáng chiếu vào hắn, đường nét rõ ràng, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, hắn đẹp như một bức tượng đá cẩm thạch trong viện bảo tàng.

Hắn nhìn tôi, đôi mắt như biển cả vô tận.

Trước đây tôi từng nghe nói rằng con trai của tập đoàn Phó thị rất đẹp trai, có thể ra mắt giới giải trí, xem ra không phải là nói quá.

Tôi bắt tay hắn, bàn tay hắn to và ấm áp, nước da trắng ngần và những ngón tay thon dài. Tôi luôn thích những người có bàn tay đẹp.

Tôi nói: "Xin chào anh Phó, tôi tên là Hoài Niệm."

Rõ ràng hắn sửng sốt trong giây lát, tôi gần như có thể nhìn thấy câu hỏi trong đầu hắn: [Con gái của nhà họ Nguyên, tại sao lại họ Hoài?]

Hiểu ý hắn nên tôi nói thêm: “Tôi lấy họ mẹ.”

Hắn cũng không hỏi gì nữa, tôi cũng không muốn giải thích.

Tôi lấy họ của mẹ tôi vì bà chưa bao giờ kết hôn với bố tôi. Trong giấy khai sinh không ghi rõ bố ruột nên tôi là con ngoài giá thú.

Nhưng như số phận đã an bài, ba người vợ của bố tôi đều không sinh được mụn con nào. Cuối cùng, tôi, một đứa con gái ngoài giá thú, trở thành huyết thống duy nhất của ông ta và là người thừa kế tập đoàn Nguyên thị.

Tôi nghĩ đây là số phận. Tôi luôn tin vào số phận. Giống như, vừa nhìn thấy Phó Thần Châu, tôi liền biết chắc chắn hắn sẽ trở thành chồng tôi. Tưởng tượng ra cảnh trong tương lai tôi và hắn ngày đêm ở bên nhau, tôi không khỏi mỉm cười.

Phó Thần Châu hỏi tôi: “Cô Hoài cười cái gì?”

Tôi nói: “Hoa văn trên cà vạt của anh Phó đẹp quá, trông giống như một con bướm vậy”.

Phó Thần Châu cũng cười, nhưng trong mắt lại có chút buồn bã. Sau này tôi mới biết chiếc cà vạt là quà sinh nhật của Mộng Điệp.

Vâng, cô ấy đã tồn tại kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Đọc full BÁO THÙ tại Monkeyd

 

Loading...