Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tống Ninh - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-08 08:08:54
Lượt xem: 4,318

Sau khi tôi chết, những bằng chứng đó sẽ được công bố trước dư luận.

Anh ta có thể đổi trắng thay đen, nhưng camera giám sát rải rác khắp nơi trong trường mẫu giáo sẽ không nói dối.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Trước khi anh ta ra lệnh tiêu hủy bằng chứng, tôi đã nhanh tay hơn một bước, sao chép toàn bộ camera giám sát ra rồi.

Hình ảnh đó, ghê tởm đến mức khiến người ta ba ngày không nuốt nổi cơm.

Một người coi trọng danh dự như anh ta, rơi từ trên cao xuống, chắc sẽ rất thảm hại nhỉ.

"Không ra đi tay trắng cũng được, vậy anh đưa cho em 10 vạn tệ, chúng ta giải quyết thủ tục ly hôn trước, chuyện sau này tính sau, được không?"

Anh ta vừa dứt lời, tôi chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, ngã vật xuống đất.

Động tác ngã xuống của tôi không hề nhỏ.

Đầu đập mạnh xuống đất.

Nhưng Giang Nghiên chỉ hơi ngẩng đầu nhìn tôi một cái, sau đó không kiên nhẫn nói: "Chiêu ngất xỉu này, em đã dùng một lần rồi, Tống Ninh, anh hy vọng em có thể chín chắn một chút.

"Mười vạn tệ cũng không ít, trước kia hai chúng ta một tháng chỉ có một nghìn tệ, chẳng phải cũng sống tốt đó sao, hơn nữa anh có thể hứa với em, mỗi năm đều sẽ đưa cho em mười vạn tệ.

"Chúng ta, chia tay trong hòa bình đi."

Tôi không trả lời.

Anh ta nhíu mày, lại nhìn tôi một cái.

"Xem ra là bị tụt huyết áp thật rồi, em lúc nào cũng hành động theo cảm tính, chỉ cần giận dỗi là không ăn không uống, như vậy thì làm sao dạy dỗ con cái cho tốt, sau này Tiểu Nam còn phải kế thừa Tập đoàn Giang Thị, chẳng lẽ cũng giống như em, động một tí là ngã lăn ra đất sao?"

Anh ta bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

"Bác Từ, phu nhân bị tụt huyết áp ngất xỉu rồi, bảo bác sĩ Cố qua đây xem sao, tiện thể bác đến thư phòng một chuyến, sắp xếp lại hợp đồng trên đất đưa cho luật sư Trương, có lẽ còn phải sửa đổi vài chỗ."

Anh ta dừng một giây, lại nói: "Đưa cả Tiểu Nam đến đây, tôi muốn cho nó xem, kết cục của việc không chịu ăn cơm cho đàng hoàng. Không chịu ăn cơm cho đàng hoàng, sẽ bị bác sĩ dùng kim châm cho tỉnh lại."

Anh ta nói xong liền bĩu môi, khóe miệng nhếch lên, mang theo nụ cười ác ý.

À, trước kia anh ta cũng từng dùng chiêu này dọa tôi, nói tôi không chịu ăn cơm cho đàng hoàng, nếu còn dám ngất xỉu, sẽ bảo bác sĩ Cố dùng kim châm cho tôi tỉnh lại.

Anh ta buông điện thoại, lại liếc nhìn tôi một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tong-ninh/chuong-4.html.]

Tôi mặc một chiếc váy kiểu dáng rất lỗi thời.

Đó là món quà Giang Nghiên mua tặng tôi khi công ty anh ấy mới thành lập, nhận được khoản đầu tư đầu tiên.

Anh ấy nói anh ấy có tiền rồi, váy áo trong cả trung tâm thương mại, tôi thích gì cứ việc chọn.

Tôi chọn một chiếc rẻ nhất, thậm chí còn không bằng tiền mua một chiếc khăn choàng sau này của tôi.

Nhưng tôi rất thích, dù cho sau này có vô số váy áo, thì chiếc váy tôi thích nhất, vẫn là chiếc này.

Lúc ngã xuống, váy bị móc vào cạnh bàn rách một lỗ.

Vết rách chằng chịt, từ sau lưng kéo dài đến eo.

Tôi bay lơ lửng trên không trung mới nhìn rõ.

Thì ra chiếc váy này xấu xí đến vậy, trước kia tôi đã nhìn trúng nó bằng cách nào vậy?

Giang Nghiên thấy tôi nằm chỏng chơ trên đất.

Có lẽ là thấy tôi đáng thương, có lẽ là còn sót lại chút tình cảm dành cho tôi.

Anh ta cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người tôi, sau đó bế tôi lên, muốn đặt tôi lên ghế sofa bên cạnh.

Thế nhưng vừa chạm vào người tôi.

Anh ta sững sờ.

...

"Tít, hệ thống đã nhận diện nhân vật thế giới bên trong tử vong, linh hồn của cô không thể rời khỏi thân thể quá lâu đâu. Ký chủ, cô nên đi rồi."

Hình ảnh cuối cùng.

Là Giang Nghiên ôm t.h.i t.h.ể tôi gào khóc thảm thiết.

Giang Nam được anh ta gọi đến đang ôm đồ chơi Ultraman đứng ở cửa làm động tác tấn công, nó nhìn thấy tôi nằm trên đất, vui mừng nhảy cẫng lên: "Tuyệt quá, con đã đánh c.h.ế.t quái vật khổng lồ mẹ rồi! Con phải đi báo cho cô Sở Sở biết, để cô Sở Sở dọn đến nhà chúng ta làm mẹ mới của con."

Lúc đau lòng đến c.h.ế.t lặng có lẽ là sẽ không còn cảm xúc gì nữa nhỉ.

Tôi nói với hệ thống: "Đi thôi."

Loading...